Gió đêm lùa qua những khung cửa vỡ của khu công nghiệp phía Nam, mang theo mùi gỉ sắt và tro cháy cũ kỹ. Toàn khu như một nghĩa địa kim loại — im lặng, rỗng tuếch, nhưng có gì đó vẫn “sống” trong đó.
Chiếc xe của Hải Nam dừng lại ở cổng chính. Biển hiệu “KHU CÔNG NGHIỆP TÂN QUANG” nghiêng lệch, vài chữ bị rỉ sét che lấp. Đèn pha quét ngang qua những bức tường cháy xém, nơi từng là nhà máy hóa chất bị bỏ hoang sau vụ nổ ba năm trước — vụ nổ đã cướp đi mạng sống của Minh.
Nam ngồi trong xe, bàn tay nắm chặt vô lăng. Hơi thở anh mờ trên kính. Bên cạnh, Lan Vy nhìn anh im lặng. Cô hiểu đây không chỉ là một điểm đến, mà là vết thương chưa khép.
“Anh sẵn sàng chưa?” – Vy hỏi.
“Không bao giờ sẵn sàng với địa ngục, nhưng vẫn phải bước vào.”
Anh mở cửa xe, tiếng bản lề kêu rít. Không khí lạnh tràn vào, khiến Vy rùng mình. Họ bước qua cổng, ánh đèn pin cắt một vệt sáng trong đêm.
Tàn tích
Nhà máy hoang tàn như một mê cung. Vách tường sụp đổ, sàn đầy mảnh kính. Họ đi qua dãy hành lang dài, nơi tiếng bước chân vang vọng.
Ở cuối hành lang, một cánh cửa thép gỉ khép hờ. Trên đó, mờ mờ dòng chữ viết bằng sơn đỏ:
“Kẻ nào mở khóa sẽ nhìn thấy ánh sáng… và sẽ bị thiêu rụi.”
Nam dừng lại, nhìn thật lâu.
“Câu này lặp lại trong cuốn sổ.”
“Có thể đây chính là nơi họ thực hiện nghi lễ.” – Vy đáp khẽ.
Họ đẩy cửa. Bên trong là một căn phòng rộng, trần cao, ở giữa là vòng tròn tro tàn to bằng cả chiếc xe hơi. Trên tường quanh phòng, ký hiệu con mắt và Ouroboros được vẽ bằng nhựa đường khô, loang lổ.
Ánh đèn pin quét qua, phản chiếu vật gì đó nằm giữa vòng tròn. Một chiếc mặt nạ trắng.
Vy bước đến gần, cúi xuống nhặt. Mặt nạ bằng sứ, mịn lạnh, không có miệng — chỉ có đôi hốc mắt sâu thẳm. Cô cảm giác như có gì đó đang nhìn xuyên qua mình.
“Không thể nhầm được…” – Vy lẩm bẩm. – “Đây là mặt nạ nghi thức của Hội Tín Sĩ. Họ tin rằng khi đeo nó, con người sẽ nhìn thấy ‘sự thật tuyệt đối’ mà mắt trần không thể thấy.”
Nam nhìn quanh.
“Có ai từng ở đây gần đây. Tro còn mới. Có thể họ vừa tổ chức nghi lễ.”
Anh cúi xuống, dùng găng tay gạt tro ra. Bên dưới, một vật kim loại nhỏ lóe sáng — chìa khóa. Tay anh khựng lại. Chìa có khắc ký hiệu “K”.
“K… có thể là ‘Keybearer’.”
“Người Mở Khóa.” – Vy nói tiếp, giọng run nhẹ.
Dấu hiệu sống
Đột nhiên, tiếng va đập vang lên từ tầng trên. Cả hai lập tức tắt đèn pin. Nam rút súng, ra hiệu Vy đứng yên. Tiếng bước chân vang, chậm rãi nhưng rõ ràng.
Từ khoảng tối phía hành lang, ánh sáng đèn pin khác lóe lên. Một giọng nói khàn khàn vọng xuống:
“Tôi biết anh sẽ đến, Hải Nam.”
Nam khựng lại, giọng người kia trầm và quen thuộc — như vọng về từ giấc mơ cũ.
“Ai đấy?”
“Là người anh đã chôn trong tro tàn.”
Tiếng cười khô khốc vang lên. Vy tái mặt, nhìn Nam. Anh bước chậm lên cầu thang, đèn pin run nhẹ. Ở đầu cầu thang, một bóng người đứng trong bóng tối, áo khoác đen dài, khuôn mặt giấu sau mặt nạ trắng.
“Mày là ai?”
“Ta là kẻ sống sót… từ vụ nổ năm đó.”
Nam siết cò, giọng lạnh:
“Minh chết rồi.”
“Hay là… mày muốn tin như vậy?”
Trước khi Nam kịp phản ứng, người đeo mặt nạ ném thứ gì xuống – một quả khói. Khói trắng bốc lên dày đặc, cay xè. Anh kéo Vy chạy lùi. Trong làn khói, bóng người biến mất.
Chỉ còn vang lại giọng nói mơ hồ:
“Tìm đến ánh sáng thật sự, Nam à. Chìa khóa trong tay mày sẽ mở ra thứ mà ta không dám chạm đến…”
Khói tan dần, để lại trên sàn một vật nhỏ: mảnh thẻ kim loại khắc mã “B7 – 47N” – trùng với chuỗi ký tự trong cuốn sổ.
Dấu vết trong bóng tối
Họ rời khỏi khu công nghiệp, gió đêm vẫn rít qua dãy nhà đổ. Nam không nói gì suốt quãng đường. Trong đầu anh, giọng nói ấy vẫn vang lên – quá giống Minh, từng ngữ điệu, từng khoảng dừng.
“Nếu thật sự là anh ta…” – Vy khẽ nói – “Thì ai đã chết trong vụ nổ?”
“Một cái xác thay thế, hoặc một màn kịch.”
“Nhưng tại sao lại xuất hiện bây giờ?”
“Vì Hội đã trở lại. Và Minh… có thể là một trong họ.”
Nam dừng xe bên vệ đường, hít sâu.
“Tôi không thể tin điều đó. Anh ta là người duy nhất tôi từng tin hoàn toàn.”
“Có lẽ chính vì thế mà anh ta được chọn.”
Vy đặt tay lên vai anh, nhẹ nhưng kiên định.
“Nam, anh phải xem lại. Có thể Minh đang để lại manh mối, không phải thách thức.”
Nam mở lòng bàn tay, nhìn chìa khóa có ký hiệu “K”.
“Hoặc là lời cảnh báo.”
Manh mối trong ánh sáng
Sáng hôm sau, họ đến phòng thí nghiệm của Viện Pháp y thành phố. Nam nhờ người quen cũ, bác sĩ Lâm, soi chìa khóa và mảnh thẻ dưới kính hiển vi.
“Chất liệu này lạ lắm.” – Lâm nói – “Không phải hợp kim thường. Nó có dấu vết của… photoluminescence – phát sáng trong tia cực tím.”
“Nghĩa là sao?”
“Có thể nó chứa thông điệp ẩn, chỉ hiện khi chiếu UV.”
Nam bật đèn UV. Trên bề mặt chìa khóa hiện ra dòng chữ mờ:
“Tầng hầm D – 47N.”
Vy giật mình.
“Tòa nhà D… ở khu trung tâm Vân Minh. Nơi từng là thư viện cũ của Hội Tín Sĩ!”
Nam gật.
“Nếu đây là bước tiếp theo, chúng ta không còn nhiều thời gian.”
Tầng hầm D
Buổi tối, họ đột nhập vào thư viện cũ. Tòa nhà ẩn sau dãy chung cư, lối vào bị chặn bởi hàng rào. Cánh cửa tầng hầm khóa kỹ, nhưng chìa khóa “K” mở được.
Bên trong tối đen, chỉ còn mùi ẩm mốc và bụi. Họ bật đèn pin, lần xuống những bậc thang hẹp.
Tầng hầm sâu, hẹp như đường hầm thời chiến. Hai bên tường dán đầy ký hiệu Latin, vẽ nguệch ngoạc bằng phấn trắng. Ở cuối hầm, một cánh cửa sắt in biểu tượng Ouroboros.
“Anh nghe không?” – Vy thì thầm.
Phía sau cánh cửa, có tiếng kim loại va chạm, tiếng rì rầm như lời cầu nguyện. Nam ra hiệu im lặng, ghé tai sát khe cửa. Một giọng đàn ông đang đọc:
“Ánh sáng là giả, bóng tối là thật. Mắt thứ ba nhìn thấy hết.”
Anh đẩy nhẹ cửa. Bên trong là căn phòng tròn. Trên tường là hàng chục người đeo mặt nạ trắng, quỳ quanh một bàn đá. Giữa bàn là thi thể mới — mắt mở trừng, tròng đen bị đốt cháy.
Vy nấc khẽ. Nam kéo cô nép sau bức tường.
“Họ đang… thực hiện nghi lễ?”
“Không, đây là buổi ‘thanh tẩy’. Chúng tin rằng đốt mắt giúp linh hồn thấy được ‘ánh sáng thật sự’.”
Bên trong, người đứng đầu nhóm giơ cao ngọn đuốc.
“Chìa khóa đã được đánh thức. Người Mở Khóa đã trở lại. Sự thật sẽ được mở ra qua máu.”
Nam nhíu mày. Anh nhận ra giọng nói ấy. Lạnh lùng, trầm và… quen.
“Là hắn…”
Khi người đeo mặt nạ ngẩng lên, ánh đuốc chiếu qua — nửa khuôn mặt dưới mặt nạ để lộ vết sẹo cháy.
“Minh…” – Nam thốt lên.
Vy siết tay anh, ra hiệu giữ im lặng. Nhưng đã muộn — ai đó phía sau họ khẽ động. Tiếng kim loại rơi vang lên. Cả căn phòng im bặt.
“Có người ngoài.” – giọng Minh vang lên.
Hàng chục đầu quay lại. Ánh đuốc quét ngang lối đi.
“Chạy!” – Nam kéo Vy bỏ chạy về hướng cầu thang.
Tiếng chân truy đuổi vang rền. Một viên đạn sượt qua tường, tóe lửa. Họ lao qua hành lang tối, va vào những giá sách đổ nát.
Cửa sắt tầng hầm bật tung. Nam kéo Vy ra ngoài, đóng sập lại, chèn bằng thanh sắt. Tiếng đập mạnh vang lên sau lưng.
Họ thở dốc, mồ hôi lẫn bụi và tro. Vy run run:
“Anh thấy chưa? Minh… thật sự còn sống.”
“Không chỉ sống, mà dẫn đầu chúng.”
Nam nhìn lại cánh cửa rung bần bật, ánh mắt lạnh băng.
“Nếu họ muốn mở khóa sự thật bằng máu… thì tôi sẽ khóa nó lại bằng máu của chúng.”
Ánh sáng và tro tàn
Họ rời khỏi khu nhà khi trời gần sáng. Thành phố Vân Minh chìm trong sương mờ, như phủ tấm khăn tang. Trong xe, Vy im lặng nhìn đôi bàn tay mình vẫn dính tro.
“Anh sẽ làm gì tiếp theo?”
“Theo dõi Minh. Hắn không giấu được lâu. Hội Tín Sĩ đã công khai rồi, nghĩa là kế hoạch của họ sắp hoàn tất.”
“Còn ‘Mắt thứ ba’?”
“Có thể là giai đoạn cuối. Một nghi lễ, hoặc một mạng lưới giám sát. Nhưng bằng cách nào đó, chúng ta sẽ bị lôi vào.”
Vy nhìn anh, ánh mắt vừa sợ hãi vừa kiên định.
“Nếu ánh sáng thật sự chỉ đến khi ta bước qua bóng tối… anh có sẵn sàng không?”
“Tôi đã ở trong bóng tối đủ lâu rồi.”
Nam khởi động xe. Phía sau họ, khu thư viện cũ im lặng, chỉ còn ngọn đuốc trong tầng hầm vẫn cháy bập bùng — như con mắt đang mở ra, dõi theo họ rời đi.