Trời cuối thu, gió bấc bắt đầu luồn vào từng khe phố nhỏ. Thành phố sũng nước sau nhiều ngày mưa, những vũng nước đọng loang lổ trên mặt đường, phản chiếu ánh đèn vàng héo hắt. Trong lòng Thanh tra Minh, nỗi nặng trĩu ngày một lớn dần. Hai cái chết nối tiếp nhau – Nguyễn Văn Tùng, quản lý ký túc xá, và Trần Quốc Hưng, thầu điện – đều có chung mẫu số: dính líu đến vụ cháy ký túc xá Trường Kỹ Thuật 20 năm trước.
Minh hiểu: nếu muốn đi sâu vào vụ án, anh phải gặp những người còn sống sót từ đêm đó. Bởi chính anh cũng là một trong số họ.
Cuộc gặp gỡ bất ngờ
Quán cà phê nhỏ nằm trong ngõ cụt, bảng hiệu gỗ mờ nhạt. Đây là nơi Bác sĩ Lưu Thảo sắp xếp cho Minh gặp những “người sống sót” từng tham gia nhóm trị liệu của cô nhiều năm trước.
Cánh cửa gỗ kêu kẽo kẹt khi Minh bước vào. Bên trong, bốn con người đã ngồi chờ. Ánh mắt họ đồng loạt hướng về anh – có tò mò, có dè chừng, cũng có chút xa lạ.
Thảo giới thiệu từng người:
Lan (34 tuổi) – giáo viên mầm non, dáng người gầy gò, mái tóc dài buộc gọn. Đôi mắt cô lấp lánh lo âu, bàn tay siết chặt cốc nước như sợ rơi.
Hải (35 tuổi) – làm bảo vệ bến cảng, thân hình vạm vỡ, giọng nói ồm ồm. Vầng trán hằn nhiều nếp nhăn, dễ bộc phát nóng nảy.
An (33 tuổi) – thủ quỹ cho một quỹ từ thiện, ăn mặc giản dị, ít nói, gương mặt lúc nào cũng cúi thấp, ánh mắt lảng tránh.
Tuệ (34 tuổi) – freelancer viết nội dung, gầy gò, thần sắc thất thường. Thỉnh thoảng Tuệ lại đảo mắt quanh, như thể sợ ai theo dõi.
Minh khẽ gật chào, lòng thoáng rối bời. Anh từng sống chung với họ trong ký túc xá ngày nhỏ, từng chia nhau ổ bánh mì, từng trốn dưới gầm giường khi quản lý đi kiểm tra. Nhưng hai mươi năm đủ dài để ký ức nhòa mờ, gương mặt non nớt khi xưa giờ thay bằng nét khắc khổ của người trưởng thành.
Bóng đen trong ký ức
Thảo mở lời:
“Hôm nay tôi mời mọi người tới để chia sẻ. Như các bạn đã biết, hai người liên quan đến vụ cháy ký túc xá đã chết bất thường. Tôi nghĩ… chúng ta cần đối diện với quá khứ.”
Căn phòng chìm trong im lặng. Tiếng kim đồng hồ treo tường tích tắc vang lên, như đánh nhịp cho nỗi ám ảnh đang dần hiện hình.
Lan run run nói trước:
“Em… em vẫn còn nhớ mùi khói ngày đó. Cứ mỗi lần thấy lửa, tim em đập loạn. Hôm nghe tin ông Tùng chết, em mất ngủ mấy đêm liền.”
Hải đập mạnh tay xuống bàn:
“Bọn họ đáng lắm! Ngày xưa, tụi nó nhốt cửa, làm bọn mình suýt chết cháy. Giờ quả báo tới thôi!”
Minh cau mày:
“Anh có chắc không? Có bằng chứng nào cho thấy họ cố tình?”
Hải nhìn thẳng vào Minh, ánh mắt tóe lửa:
“Minh, mày cũng ở đó mà. Mày quên rồi à? Tao nhớ rõ, có người lớn đã khóa cửa. Nếu không nhờ một ông bảo vệ phá cửa sau, cả bọn đã chết cháy.”
Câu nói làm Minh lạnh sống lưng. Anh đúng là nhớ có cánh tay đàn ông bế anh ra, nhưng khuôn mặt người ấy thì mờ nhạt. Phải chăng chính là “ông bảo vệ” mà Hải nhắc đến?
Tuệ lên tiếng, giọng run rẩy:
“Tôi… tôi chẳng nhớ được gì. Chỉ là cứ mỗi đêm nghe thấy tiếng nhạc piano là tôi lại ngộp thở. Có lần tôi còn mơ thấy mình bị trói trong phòng kín, cửa không mở ra được.”
Minh sững người. Nhạc piano – Moonlight Sonata. Tại sao Tuệ cũng nghe thấy? Hung thủ biết rõ sang chấn của họ, hay chính từ trí nhớ tập thể bị méo mó này mà hắn khai thác?
Gieo mầm nghi ngờ
An vẫn im lặng từ đầu buổi. Minh quay sang:
“Anh An, còn anh thì sao? Anh có nhớ gì về đêm cháy không?”
An ngẩng lên, ánh mắt sâu thẳm, khó đoán. Giọng anh nhỏ nhẹ:
“Nhớ hay không… cũng đâu thay đổi được gì. Người chết thì đã chết. Chúng ta sống sót… nhưng liệu có thực sự sống không?”
Câu trả lời mơ hồ, nhưng ánh mắt An khiến Minh gai người. Một thoáng, anh có cảm giác An đang giấu điều gì đó.
Thảo chen vào, phá tan bầu không khí nặng nề:
“Quan trọng nhất, các bạn hãy giữ bình tĩnh. Nếu hung thủ thực sự nhắm vào quá khứ, thì chúng ta có thể là mục tiêu tiếp theo.”
Mọi người tròn mắt. Lan run run, Hải lầm bầm chửi thề, Tuệ co rúm người lại. Riêng An… chỉ ngồi lặng im, đôi môi khẽ cong như một nụ cười thoáng qua. Minh không chắc mình có nhìn nhầm hay không.
Manh mối mới
Rời quán, Minh đi dọc bờ sông. Gió đêm lạnh buốt, nước sông vỗ ì oạp vào thành bờ. Trong đầu anh tua đi tua lại những lời vừa nghe.
Hải – căm phẫn, sẵn sàng đổ tội.
Lan – yếu đuối, dễ hoảng loạn.
Tuệ – sang chấn, mơ thấy nhạc piano.
An – im lặng, khó đoán, câu chữ đầy ẩn ý.
Minh rút trong túi ra tờ thư hung thủ để lại: “Những kẻ che giấu sẽ lần lượt phải thở cùng ngọn lửa của chính mình.” Lời này ám chỉ ai? Những kẻ che giấu năm xưa, hay cả những người sống sót đã im lặng?
Bất giác, điện thoại rung. Tin nhắn nặc danh hiện trên màn hình:
“Ngươi đã gặp họ. Bốn con người, bốn mảnh ký ức.
Nhưng hãy nhớ, kẻ giết người không phải kẻ cầm dao,
mà là kẻ biết dùng ký ức để cắt.
Chào mừng ngươi đến với trò chơi, Người Sống Sót.”
Không số gửi. Không dấu vết.
Minh đứng sững bên bờ sông, màn đêm mù mịt vây quanh. Trong lòng anh dấy lên cảm giác đáng sợ: ai đó đang theo dõi từng bước chân anh, từng cuộc gặp, từng ký ức anh gợi lại.
Kết thúc chương
Mưa bắt đầu rơi, loang lổ trên mặt nước như hàng ngàn con mắt vô hình. Minh hít sâu, mùi sông lẫn với mùi khói thoang thoảng trong trí nhớ. Anh biết, vòng xoáy này sẽ ngày càng siết chặt.
Đêm nay, anh không chỉ mang danh điều tra viên. Anh còn là một quân cờ trong trò chơi tâm lý của kẻ ẩn mình sau bóng tối.