Trời sụp tối rất nhanh. Những đám mây nặng nề treo lơ lửng trên bầu trời, hệt như tấm màn đen chuẩn bị phủ xuống thành phố. Thanh tra Minh ngồi một mình trong văn phòng, tay lật đi lật lại hồ sơ. Đầu óc anh vẫn văng vẳng tin nhắn nặc danh nhận được chiều nay:
“Ngươi đã gặp họ. Bốn con người, bốn mảnh ký ức. Nhưng hãy nhớ, kẻ giết người không phải kẻ cầm dao, mà là kẻ biết dùng ký ức để cắt.”
Câu chữ xoắn chặt lấy tâm trí, như lưỡi dao mài vào vết thương chưa khép.
Anh đặt bút xuống. Trên bảng trắng, anh viết tên bốn người: Lan – Hải – An – Tuệ. Một vòng tròn lớn bao quanh, dấu hỏi chấm đỏ chót ở giữa. Hung thủ muốn gì từ họ? Chỉ là nhân chứng, hay chính họ cũng mang tội che giấu?
1. Cuộc gọi lúc nửa đêm
Điện thoại bất ngờ đổ chuông. Minh nhìn màn hình: số lạ. Anh nhấc máy.
Giọng một phụ nữ run rẩy vang lên:
“Anh… anh Minh phải không? Tôi… tôi là Lan đây.”
Minh nhíu mày:
“Cô Lan? Có chuyện gì sao?”
Đầu dây kia nức nở:
“Có người… có người đang theo dõi tôi! Tôi nghe tiếng nhạc, bản nhạc đó… từ đâu đó trong nhà. Nhưng tôi sống một mình, làm sao có ai vào được…”
Tiếng piano Moonlight Sonata mơ hồ vang lên xen kẽ trong điện thoại, rời rạc như vọng từ tầng hầm. Minh lạnh sống lưng.
“Lan, bình tĩnh! Cô đang ở nhà đúng không? Khóa cửa lại, đừng mở cho ai. Tôi sẽ tới ngay!”
Anh quơ áo khoác, lao ra ngoài. Cơn mưa bất ngờ trút xuống, gió rít từng hồi. Tiếng còi xe hú dài trên đường, ánh đèn đường loang lổ trong nước mưa, nhưng trong đầu Minh chỉ còn vang vọng bản nhạc kia.
2. Ngôi nhà bị khóa kín
Căn hộ của Lan nằm ở khu tập thể cũ. Minh cùng Khánh đạp cửa xông vào. Bên trong tối om, chỉ còn ánh đèn nhấp nháy từ hành lang lọt qua khe cửa.
Tiếng piano vẫn vang lên, dồn dập, méo mó như phát từ một chiếc loa cũ kỹ.
“Lan?!” – Minh gọi lớn.
Không có tiếng trả lời.
Anh lao lên tầng hai. Cánh cửa phòng ngủ khóa trái. Bên trong, tiếng gõ loạn nhịp và tiếng khóc nấc. Minh dùng vai húc mạnh. Cửa bật tung.
Cảnh tượng trước mắt khiến anh sững lại: Lan ngồi co ro giữa phòng, bốn bề tường dán kín giấy đen, cửa sổ bị bịt chặt. Không khí đặc quánh, quạt thông gió bị nhét đầy vải ướt. Trên trần treo một chiếc loa đang phát bản Moonlight Sonata.
Lan hét lên khi thấy Minh:
“Cứu tôi! Tôi không thở được nữa!”
Khánh lao tới, kéo mạnh vải ra khỏi khe thông gió. Minh tắt loa, xé tấm giấy đen. Không khí ùa vào, Lan ngã quỵ, ho sặc sụa.
Trên tường, dòng chữ đỏ hiện ra dưới ánh đèn pin:
“Kẻ che giấu sự thật sẽ bị bóng tối nuốt chửng.”
3. Lời khai trong run rẩy
Sau khi được đưa tới bệnh viện, Lan vẫn run lẩy bẩy. Minh ngồi cạnh giường, giọng nghiêm nghị nhưng nhẹ nhàng:
“Cô Lan, hãy kể tôi nghe mọi chuyện. Ai đã làm điều này?”
Lan ôm chăn, mắt ngấn nước:
“Tôi… tôi không biết. Tối nay khi về, phòng tôi bình thường. Nhưng đến nửa đêm, tôi nghe tiếng nhạc phát ra từ đâu đó. Khi bước vào phòng, cửa đóng sập lại, đèn tắt. Tôi hét nhưng không ai nghe. Tôi nhớ lại… đêm cháy năm đó. Tôi thấy khói, thấy lửa. Tôi sợ hãi đến nghẹt thở. Cứ như có ai đang bắt tôi sống lại cảnh đó…”
“Cô có nhìn thấy ai không?”
Lan lắc đầu:
“Không. Nhưng… tôi nghĩ có người từng theo dõi tôi nhiều ngày nay. Hắn biết tôi sợ bóng tối, sợ khói. Hắn muốn tôi chết trong nỗi sợ ấy.”
Minh thở dài. Hung thủ không giết Lan, mà muốn gieo ám ảnh tận cùng. Đó là một lời cảnh cáo – và lời thách thức gửi thẳng đến cảnh sát.
4. Vòng nghi ngờ khép lại
Sau sự việc, Minh họp cùng cả đội. Anh dán thêm ảnh Lan lên bảng trắng.
“Đây là lần đầu tiên hung thủ nhắm vào một trong những người sống sót. Rõ ràng hắn có danh sách, có kế hoạch. Nhưng tại sao chỉ dừng lại ở mức đe dọa? Tại sao không giết hẳn?”
Khánh nói:
“Có thể hắn muốn kéo dài trò chơi, hành hạ tâm lý trước khi kết liễu. Hoặc… hắn cần họ sống để chứng kiến cái gì đó.”
Minh gật đầu. Anh nhìn lại bốn cái tên. Trong lòng lóe lên suy nghĩ: Hung thủ có thể chính là một trong bọn họ.
5. Bóng dáng trên cầu cảng
Đêm đó, Minh lái xe về. Đường ven sông vắng lặng. Bất chợt, anh thấy một bóng dáng đứng một mình trên cầu cảng, mưa tạt ướt vai áo. Đó là An – người đàn ông trầm mặc nhất trong nhóm.
Minh dừng xe, bước tới.
“Anh làm gì ở đây giờ này?”
An quay lại, ánh mắt tối mờ, khó đoán:
“Tôi vẫn thường ra đây. Nước sông gợi cho tôi nhớ tới… đêm đó. Mọi người chạy tán loạn. Tôi thấy có người ngã xuống cầu thang, có người bị khói trùm lấy. Nhưng rồi tất cả ký ức như bị xóa đi.”
Anh ngừng lại, nhìn thẳng Minh:
“Anh có bao giờ nghĩ rằng, chúng ta sống sót… cũng là một hình phạt? Có thể, người đáng chết lại sống, còn người đáng sống thì đã chết.”
Minh bất giác rùng mình. Câu nói ấy, giọng điệu ấy, giống như… một bản cáo trạng.
6. Kết thúc chương
Trở về nhà, Minh ngồi lặng hàng giờ bên cửa sổ. Mưa vẫn rơi lộp độp. Trong bóng đêm, anh lại nghe văng vẳng bản nhạc piano. Anh không chắc nó đến từ ngoài phố hay chỉ trong đầu mình.
Hình ảnh Lan ngồi co ro trong phòng tối, dòng chữ đỏ trên tường, và ánh mắt lạnh lùng của An, tất cả hòa vào nhau thành cơn ác mộng.
Anh biết, trò chơi của kẻ mang tên ANCHOR chỉ vừa bắt đầu. Và những người sống sót – bao gồm cả anh – đang dần bị dồn vào góc tường, không còn lối thoát.