bóng đêm trong tâm trí

Chương 5: Bóng Người Trên Cầu Cảng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời vẫn mưa rả rích suốt đêm, kéo dài tới sáng. Cả thành phố chìm trong màn sương mờ đục. Những ngọn đèn đường vàng vọt hắt ánh sáng yếu ớt lên vỉa hè loang lổ nước. Không khí ngột ngạt như thể có một bàn tay vô hình bóp nghẹt ngực mọi người.

Trong văn phòng đội trọng án, Minh không tài nào chợp mắt. Hình ảnh Lan co ro trong căn phòng tối ám ảnh anh suốt đêm. Dòng chữ đỏ vẫn lởn vởn trước mắt:

“Kẻ che giấu sự thật sẽ bị bóng tối nuốt chửng.”

Nhưng hung thủ chưa dừng lại. Anh biết chắc chắn một vụ mới sẽ xảy ra – chỉ là chưa biết khi nào.

1. Tin báo khẩn

Khoảng tám giờ sáng, chuông điện thoại reo vang. Trung úy Khánh hớt hải bước vào:

“Anh Minh! Có xác người ở cầu cảng phía Đông. Cảnh sát địa phương vừa phát hiện. Nạn nhân… là ông Trịnh Văn Hào.”

Minh sững lại. Cái tên quen thuộc ấy gắn liền với ký ức cũ. Ông Hào – cán bộ phường năm xưa, chính là người ký kết biên bản xác nhận vụ cháy ký túc xá do “chập điện.”

Anh lập tức khoác áo, lao tới hiện trường.

2. Hiện trường trên sông

Cầu cảng phía Đông nằm khuất trong một con ngõ vắng, gỗ mục ẩm mốc, dây neo rỉ sét vắt ngang thành. Người dân hiếu kỳ chen chúc phía sau hàng rào cảnh sát.

Xác ông Hào được vớt lên từ sông, quần áo ướt sũng, dây neo quấn chặt quanh ngực và cổ tay, như thể bị trói buộc rồi ném xuống. Khuôn mặt tím tái, đôi mắt mở trừng trừng.

Một sĩ quan báo cáo:

“Cái chết do ngạt nước. Nhưng điều kỳ lạ là ông ấy không có dấu vết bị đánh. Dây neo được thắt nút rất chặt, giống như… ông ta tự buộc mình.”

Minh cau mày. Một người bình thường không thể tự quấn dây neo quanh người theo cách phức tạp như vậy. Đây rõ ràng là một màn dàn dựng.

Trên tấm ván gỗ mục của cầu cảng, dòng chữ đỏ hiện ra, vẫn cùng một nét bút nguệch ngoạc:

“Neo giữ sự thật dưới đáy.”

Khánh rít khẽ:

“Lại là hắn… ANCHOR.”

3. Áp lực từ dư luận

Tin tức lan nhanh như lửa. Truyền thông đưa tin rầm rộ: “Cán bộ phường từng dính líu vụ cháy ký túc xá chết bí ẩn trên cầu cảng.”

Các tờ báo giật tít: “Kẻ báo thù trong bóng tối?”, “Chuỗi án mạng liên hoàn: Bóng ma từ vụ cháy 20 năm trước.”

Tại trụ sở, phòng họp chật kín. Cấp trên quát:

“Các cậu giải thích sao? Một quản lý ký túc, một thầu điện, giờ đến một cán bộ phường! Dân chúng hoang mang, báo chí công kích. Các anh phải chấm dứt vụ này ngay!”

Minh đứng thẳng, giọng điềm tĩnh:

“Thưa thủ trưởng, hung thủ đang tái hiện lại vụ cháy ký túc. Từng người có liên quan đều bị đưa vào trò chơi phản chiếu tội lỗi. Ông Hào đã ký xác nhận báo cáo giả – dây neo hôm nay chính là biểu tượng cho sự thật bị chôn xuống.”

“Anh đang nói bóng gió cái gì vậy? Chúng tôi cần hung thủ, không cần triết lý!” – cấp trên gắt.

Minh im lặng. Anh hiểu mình đang đứng trên lằn ranh mỏng manh: điều tra chân tướng hay chỉ “dập lửa” dư luận.

4. Lời kể của vợ nạn nhân

Buổi chiều, Minh cùng Khánh tới nhà bà Nguyễn Thị Huệ, vợ ông Hào. Căn nhà khang trang nhưng không khí tang thương bao trùm. Bà Huệ gào khóc, mắt đỏ hoe.

“Ông ấy ra ngoài từ tối qua, bảo đi gặp mấy người bạn cũ. Ai ngờ sáng nay lại nhận tin dữ. Ông ấy vốn rất sợ sông nước, không bao giờ dám đến cầu cảng. Sao lại…” – bà nghẹn lời.

Minh hỏi khẽ:

“Dạo gần đây ông ấy có biểu hiện lạ? Có ai đe dọa hay theo dõi không?”

Bà Huệ lắc đầu, nhưng rồi nhớ ra:

“À… mấy hôm nay ông ấy hay mất ngủ. Đêm nào cũng bật nhạc. Có lần tôi nghe tiếng piano, giai điệu buồn buồn… Ông ấy bảo nghe cho dễ ngủ. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy ông ấy thích nhạc cổ điển.”

Minh thoáng lạnh gáy. Lại là Moonlight Sonata. Hung thủ đã gieo vào ông Hào cùng một “chìa khóa ký ức” như với những người khác.

5. Manh mối từ cầu cảng

Trở lại hiện trường, Minh yêu cầu pháp y kiểm tra kỹ hơn. Họ tìm thấy một chiếc cassette cũ giấu trong hộp gỗ dưới sàn cầu cảng, đã ướt nước nhưng còn nghe được đoạn đầu. Vẫn là bản nhạc ấy, nhưng có xen kẽ một giọng đàn ông thì thầm:

“Hãy nhớ lại, đêm 12/11. Ai đã ra lệnh? Ai đã ký khống? Neo không thể mãi giữ bí mật.”

Minh nghe, bàn tay run nhẹ. Rõ ràng hung thủ không chỉ muốn giết, mà còn muốn ép chính những người có tội phải tự nhớ lại.

Anh nhìn dòng chữ đỏ, ánh mắt căng như dây đàn:

“ANCHOR… mày không chỉ là kẻ sát nhân. Mày là quan tòa của quá khứ.”

6. Những bóng mắt nghi ngờ

Tối đó, Minh gọi cả nhóm sống sót tới trụ sở – Lan, Hải, An và Tuệ. Họ ngồi thành vòng, không khí căng thẳng.

Lan vẫn run rẩy, đôi mắt thâm quầng. Hải thì gắt gỏng:

“Thấy chưa? Bọn chúng lần lượt chết hết. Tao nói rồi, quả báo đó!”

Minh nhìn chằm chằm:

“Anh Hải, anh có chắc người lớn đã khóa cửa năm đó không? Anh thấy tận mắt?”

Hải im bặt, rồi cãi:

“Tao… tao nhớ vậy. Hoặc ít nhất… tao nghĩ vậy.”

Tuệ ôm đầu, thì thào:

“Nhạc đó… tôi nghe trong mơ nhiều lần. Tôi sợ một ngày nó vang ngay bên tai…”

An vẫn im lặng. Đôi mắt tối mờ, gương mặt trầm tư. Minh gặng:

“Còn anh, An? Anh nghĩ sao về cái chết của ông Hào?”

An nhún vai, giọng khẽ nhưng lạnh:

“Người nào giấu tội thì phải trả giá. Neo buộc chặt thì sớm muộn cũng kéo xuống đáy. Anh không thấy vậy sao, Thanh tra?”

Ánh mắt An khiến Minh thoáng rùng mình. Trong thoáng chốc, anh tự hỏi: phải chăng hung thủ đang ngồi ngay trước mặt?

7. Kết thúc chương

Đêm xuống, thành phố lại rung chuyển bởi tiếng còi xe cứu thương. Minh đứng một mình trên ban công trụ sở, nhìn mưa xối xả. Trong đầu anh vang vọng bản nhạc piano, lẫn với tiếng sóng vỗ dưới cầu cảng.

Hung thủ không giết ngẫu nhiên. Hắn chọn đúng người, đúng tội, dựng hiện trường phản chiếu. Và giờ, toàn thành phố đang nhìn vào, còn Minh – “người sống sót” – bị kéo vào trò chơi.

Anh nắm chặt bàn tay, tự nhủ:

“Đêm 12/11… sự thật nào đang bị chôn dưới đáy?”

Trong bóng tối, như có tiếng thì thầm lướt qua:

“Ký ức của ngươi không thuộc về ngươi…”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×