Buổi sáng trời âm u, mây xám kéo dài tận chân trời. Bến cảng phía Nam như một mê cung khổng lồ bằng sắt thép. Những container chồng chất lên nhau, hàng chục chiếc cẩu tháp cao lừng lững như những con quái vật gỉ sét. Không khí nồng nặc mùi dầu nhớt và muối biển.
Thanh tra Minh lái xe cùng Khánh lao thẳng tới. Điện thoại vừa reo báo tin khẩn: “Có người bị nhốt trong container, tình trạng nguy kịch.” Và cái tên thốt ra từ trực ban khiến tim Minh thắt lại: Hải.
1. Tiếng gõ tuyệt vọng
Khi đến nơi, một đám công nhân cảng tụ tập trước dãy container màu đỏ. Họ hốt hoảng, chỉ trỏ:
“Trong kia có người! Hình như sắp ngạt rồi, đập cửa mãi không mở!”
Minh chạy tới, lắng nghe. Từ bên trong, tiếng đập dồn dập vang ra: BÙM! BÙM! BÙM! – kèm theo tiếng hét khản đặc.
“Cứu… tôi… ra…”
Anh ra hiệu cho công nhân lấy xà beng. Tiếng sắt chát chúa va vào ổ khóa. Cuối cùng, cánh cửa nặng trịch bật tung. Một luồng không khí đặc quánh, thiếu oxy, tràn ra ngoài, khiến ai nấy phải ho sặc.
Bên trong, Hải ngã nhào, người ướt đẫm mồ hôi, gương mặt tím tái, đôi mắt đỏ ngầu. Minh và Khánh kéo anh ra, dìu xuống đất. Hải há miệng, hít từng hơi thở như người vừa thoát chết đuối.
“Có… có người… khóa tôi… hắn bật nhạc… nhạc đó…” – Hải thều thào.
Minh thoáng lạnh gáy. Moonlight Sonata lại vang lên, lần này từ chiếc loa nhỏ giấu trong góc container. Âm thanh rè rè, rợn ngợp như tiếng cười của bóng tối.
2. Hiện trường quỷ dị
Minh cùng pháp y khám nghiệm bên trong. Bốn bức tường container bị dán kín nylon đen, hơi nóng hầm hập. Trên nền, sơn đỏ loang lổ một dòng chữ lớn:
“Kẻ nóng nảy thường dễ bị dắt mũi. Người sống sót, mày không ngoại lệ.”
Khánh nghiến răng:
“Hắn biết rõ tính khí của Hải. Hắn chỉ cần chọc giận một chút, Hải tự lao vào bẫy.”
Minh chạm tay lên dòng chữ, sơn còn hơi ướt. Hung thủ chỉ mới rời đi không lâu.
Anh lẩm bẩm:
“Không giết ngay. Chỉ cho nếm mùi… giống như với Lan. Đây là trò chơi tâm lý, không phải trò giết chóc đơn thuần.”
Một công nhân rụt rè lên tiếng:
“Tôi thấy một bóng người đứng gần container này khoảng nửa giờ trước. Hắn đội mũ, đi rất nhanh. Tưởng là lái xe.”
Minh nheo mắt. Hung thủ luôn để lại dấu vết mờ nhạt, vừa đủ khiến cảnh sát biết rằng hắn “ở đó” nhưng không bao giờ để lộ mặt.
3. Lời thú nhận của kẻ thoát chết
Bệnh viện. Hải nằm trên giường, mặt vẫn còn xanh xao, ống truyền nước cắm vào tay. Minh ngồi cạnh, ánh mắt chăm chú.
“Anh kể tôi nghe, chuyện xảy ra thế nào?”
Hải run giọng:
“Tôi được một người gọi điện, nói muốn gặp để bàn chuyện… về vụ cháy năm xưa. Tôi nổi nóng, nghĩ đó là một trong bọn đã hại chúng ta, nên lập tức tới. Hắn bảo gặp ở cảng.”
Anh hít một hơi, mắt mở lớn, nhớ lại:
“Khi tôi bước vào container, cửa sập lại ngay. Tôi đập cửa, nhưng… không có ai nghe. Rồi nhạc vang lên, tiếng piano. Tôi thấy mình quay lại đêm cháy: khói, tiếng hét, tôi chạy vòng vòng. Tôi tưởng mình chết chắc rồi.”
Giọng Hải nghẹn:
“Minh… tôi không chắc nữa. Nhiều năm nay tôi luôn nghĩ có người khóa cửa, cố tình hại bọn mình. Nhưng giờ… ký ức lẫn lộn. Có thể tôi chỉ được ai đó kể đi kể lại. Tôi không biết đâu là thật.”
Minh lặng người. Lời thú nhận của Hải khiến anh rùng mình – vì nó giống hệt nỗi nghi ngờ trong chính anh: ký ức đã bị thao túng.
4. ANCHOR – người viết kịch bản
Rời bệnh viện, Minh nhận được một phong bì bỏ dưới kính chắn gió xe. Không ghi người gửi. Anh mở ra.
Bên trong là một mẩu giấy, chữ đánh máy lạnh lùng:
*“Hải đã học được bài. Hắn nhớ ra rằng ký ức có thể là cạm bẫy.
Nhưng ngươi, Người Sống Sót, liệu đã sẵn sàng chưa?
Trò chơi không phải để giết, mà để buộc kẻ che giấu phải tự lộ diện.
Ký ức giống như container: ai bước vào mà không để ý, sẽ ngạt thở trong bóng tối.”*
Ký hiệu cuối: ⚓.
Minh gấp mảnh giấy lại. Hung thủ coi mình là đạo diễn, nạn nhân chỉ là diễn viên trong một kịch bản được viết sẵn. Hắn dựng lại quá khứ bằng “sân khấu” mới – phòng khóa, cầu cảng, container – để mọi người phải diễn lại nỗi sợ của chính mình.
5. Đêm trên bến cảng
Trở về bến cảng, Minh đứng một mình giữa hàng container cao ngất. Gió thổi luồn qua khe sắt, tạo ra âm thanh gào rít như tiếng người bị bóp cổ. Anh nhắm mắt, thử tưởng tượng lại cảnh Hải bị nhốt.
Chỉ vài phút trong đó thôi, một người khỏe mạnh cũng sẽ hoảng loạn. Nếu có thêm nhạc, thêm bóng tối, ký ức chấn thương sẽ bật dậy như quái thú. Hải nóng nảy, dễ bị dồn ép – quá dễ cho một kẻ hiểu tâm lý.
Minh thầm thì:
“ANCHOR… mày không giết người, mày giết ký ức. Nhưng tao sẽ không để mày thắng.”
Đúng lúc ấy, điện thoại rung. Một tin nhắn mới bật sáng:
“Người tiếp theo sẽ không chỉ ngạt thở. Hắn sẽ phải nhìn lại bàn tay mình đã ký.”
Tim Minh siết lại. Bàn tay ký – chắc chắn là manh mối tới những kẻ từng đặt bút vào biên bản giả. Hung thủ đang nhắm vào người kế tiếp.
6. Kết thúc chương
Đêm ấy, Minh về căn hộ, mở lại bức ảnh đen trắng hung thủ gửi hôm trước. Cánh tay sẹo bế anh, ngọn lửa phía sau rực cháy. Anh đặt ảnh cạnh mảnh giấy với ký hiệu neo. Hai mảnh ghép, một câu hỏi:
“Ai đang giữ chìa khóa sự thật?”
Ngoài cửa sổ, tiếng còi tàu hú dài, vọng lại từ cảng xa. Minh nhắm mắt. Trong bóng tối, tiếng piano lại vang, kéo dài như sợi xích.
Nhưng lần này, anh không bị choáng. Anh lặng lẽ thì thầm:
“Tôi biết mày chỉ là mốc giả. Và tôi sẽ phá nhạc của mày.”
Giai điệu bỗng nhỏ lại, mờ dần, như một bản thu cũ hết pin. Minh mở mắt, ngọn đèn vàng nhợt nhạt soi gương mặt anh. Quyết tâm lóe lên trong mắt: lần tới, sẽ không còn là trò mèo vờn chuột.