Trời vẫn u ám, gió biển mang mùi mặn chát thốc vào thành phố. Sáng hôm đó, Minh đến phòng tư vấn của bác sĩ Lưu Thảo. Ngôi nhà lợp kính ven sông giờ đây không còn vẻ bình yên, mà như đang ngồi chênh vênh bên mép vực.
Thảo đón anh bằng một nụ cười mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn sáng.
“Nghe tin về Hải rồi. Hung thủ đang tăng tốc. Minh… tôi e rằng không chỉ nhóm sống sót gặp nguy hiểm đâu.”
Minh cau mày:
“Ý cô là gì?”
Thảo rót trà, giọng trầm:
“Tôi là người duy nhất ngoài cậu còn nắm hồ sơ trị liệu gốc. Và ANCHOR chắc chắn biết điều đó. Nếu hắn muốn ‘điều chỉnh’ lại ký ức của các nạn nhân, thì sự tồn tại của tôi là một mối đe dọa.”
1. Lời cảnh báo từ chính trò chơi
Khi Minh còn đang suy nghĩ, điện thoại anh rung. Một email nặc danh gửi đến, tiêu đề ngắn gọn: “Người Trị Liệu cũng cần được chữa.”
Nội dung chỉ là một đoạn chữ lạnh lùng:
“Cô ta tưởng mình cứu rỗi. Nhưng thực ra, cô ta chỉ là công cụ cấy neo vào ký ức.
Người trị liệu cũng cần nếm trải sự ngạt thở mà bệnh nhân từng trải.
Đừng vội cứu. Hãy để cô ta thấy mình chỉ là một phần trong kịch bản.”
Cuối thư, ký hiệu quen thuộc: ⚓.
Thảo tái mặt. Minh siết chặt điện thoại:
“Hắn nhắm thẳng vào cô rồi.”
2. Căn phòng kính bị biến dạng
Buổi tối hôm đó, Minh đề nghị Thảo tạm chuyển đi nơi khác, nhưng cô lắc đầu:
“Nếu tôi bỏ chạy, chẳng khác nào thừa nhận hắn điều khiển được. Tôi muốn đối diện.”
Minh đành đồng ý ở lại quan sát gần nhà cô.
Khoảng nửa đêm, khi Minh vừa chợp mắt trong xe, một tiếng hét chói tai vang lên từ căn phòng kính. Anh lao ra, đạp tung cửa.
Cảnh tượng bên trong khiến tim anh siết chặt: toàn bộ các tấm kính đã bị phủ kín bằng giấy đen từ bên ngoài, không khí trong phòng đặc quánh, quạt thông gió bị chặn. Tiếng piano vang lên dồn dập từ loa ẩn đâu đó.
Thảo đứng giữa phòng, ho sặc sụa, hai tay ôm ngực. Minh xông tới, kéo cô ra, xé lớp giấy, mở cửa sổ. Không khí ùa vào. Cô gục xuống vai anh, thở hổn hển.
Trên sàn, một thông điệp hiện rõ bằng sơn đỏ:
“Kẻ chữa lành cũng là kẻ gieo hạt. Tội lỗi của ngươi là đã dạy chúng tin vào ảo ảnh.”
3. Vết rạn trong lòng Thảo
Sau khi bình tĩnh lại, Thảo ngồi run rẩy, giọng khàn đặc:
“Minh… hắn nói không sai. Tôi đã từng… làm đúng theo quy trình trị liệu thời đó. Bật nhạc, gợi ký ức ‘an toàn’, trấn an các em. Nhưng có thể… chính tôi đã vô tình biến những ký ức giả thành thật.”
Cô nhìn Minh, ánh mắt như chực khóc:
“Nếu vậy, tôi chẳng khác nào đồng phạm của ANCHOR. Tôi gieo cho các em một nền ký ức méo mó, và giờ hắn chỉ cần giật dây.”
Minh nắm chặt vai cô:
“Không! Cô làm vì muốn cứu họ. Tội lỗi không nằm ở cô, mà ở kẻ lợi dụng. Hắn muốn cô nghi ngờ bản thân để dễ gục ngã.”
Thảo cúi mặt. Nhưng Minh biết, lời đe dọa đã cắm rễ sâu trong tâm trí cô.
4. Dấu vết bất ngờ
Cảnh sát khám nghiệm hiện trường phát hiện một chi tiết: lớp giấy đen bị dán từ bên ngoài bằng keo dán công nghiệp, và chỉ trong vòng vài phút. Điều đó chứng tỏ hung thủ đã hành động ngay khi Minh ở gần đó – một lời thách thức công khai.
Khánh tức giận:
“Hắn đang chơi mèo vờn chuột với chúng ta. Cứ như hắn biết chính xác lịch trình của anh.”
Minh siết tay. Một suy nghĩ thoáng qua khiến anh lạnh gáy: có kẻ theo dõi anh sát nút, thậm chí ở trong lực lượng.
5. Mảnh ghép từ quá khứ
Trong khi kiểm tra lại sổ hồ sơ cũ, Minh phát hiện một ghi chú bên lề do bác sĩ trưởng thời đó để lại:
“Bài trị liệu sử dụng bản nhạc Beethoven số 14, nhằm gắn ký ức nhóm vào mốc an toàn. Người hỗ trợ kỹ thuật: Đ.P.”
Minh rùng mình. “Đ.P.” – Đoàn Phúc? Nếu đúng, ông ta từng tham gia vào quá trình trị liệu ký ức.
Điều này giải thích vì sao Phúc biết nhiều chi tiết bị niêm phong. Và cũng mở ra một khả năng đáng sợ: ông ta có thể chính là người đã gieo mốc ký ức giả.
6. Cơn ác mộng chung
Đêm đó, Minh ở lại nhà Thảo để bảo vệ. Khi cả hai vừa chợp mắt, tiếng nhạc piano bất ngờ vang lên từ… trong chính căn hộ. Minh bật dậy, bật hết đèn, nhưng không tìm thấy loa hay thiết bị phát nào.
Thảo ngồi thẫn thờ, mồ hôi túa ra, đôi mắt mở to hoảng loạn:
“Không… không phải bên ngoài. Âm nhạc này… phát từ trong đầu tôi. Như thể hắn đã cắm nó vào trong trí nhớ của tôi.”
Minh ôm lấy vai cô, trấn an. Nhưng bản thân anh cũng thấy tiếng nhạc vọng trong đầu. Cả hai cùng chung một ảo giác, cùng một “mốc ký ức”. Hung thủ đã thành công gieo nó vào tâm trí của họ.
7. Kết thúc chương
Rạng sáng, khi tiếng piano tan dần, Minh ngồi một mình, mắt đỏ ngầu. Anh biết rõ: ANCHOR đang biến ký ức thành vũ khí, không chỉ cho nạn nhân mà cả cho những người điều tra.
Anh nhìn Thảo đang ngủ gục bên ghế, gương mặt nhợt nhạt sau cơn hoảng loạn. Anh thì thầm:
“Hắn sẽ không lấy được cô đâu. Nhưng tôi phải nhanh… trước khi tất cả chúng ta chết chìm trong những ký ức không thuộc về mình.”
Ngoài sông, còi tàu hú dài, như tiếng neo rít vào lòng nước.