Sáng hôm sau, Linh thức dậy với cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng. Cô biết, hôm nay sẽ là ngày cô bước chân vào cuộc sống thực sự của gia tộc, nơi mà mọi ánh mắt đều dõi theo từng cử chỉ, từng lời nói.
Sau bữa sáng trầm lặng, dì Mai dẫn Linh đi quanh khu biệt thự rộng lớn, giới thiệu từng phòng, từng khu vực. Nhưng Linh nhanh chóng nhận ra: những cái nhìn từ các thành viên trong gia tộc không chỉ đơn thuần là quan sát, mà là soi xét, đánh giá và cả thăm dò.
Khi họ đi ngang qua phòng khách chính, Linh thấy anh – Hạo – vẫn đứng ở góc xa, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy chú ý. Lúc Linh nhìn lại, anh quay đi ngay, như thể không muốn bị phát hiện. Tim cô bỗng dưng đập nhanh, vừa tò mò vừa cảnh giác.
“Con nhớ kỹ, Linh,” dì Mai nói, giọng nghiêm khắc. “Ở đây, không phải ai cũng muốn con tồn tại. Con phải biết giữ khoảng cách, quan sát và hiểu rõ từng người.”
Linh gật đầu, tự nhủ sẽ cẩn trọng. Nhưng cô không ngờ, ngay trong buổi chiều hôm đó, những thử thách đầu tiên đã xuất hiện.
Trong phòng học của gia tộc, một vài anh chị em cùng trang lứa tụ tập, ánh mắt lấp lánh nghi kỵ khi nhìn Linh. Một cô chị họ mỉa mai:
“Chào cô con gái út. Nghe nói cô vừa từ nơi xa về, có biết điều gì về gia tộc không hay chỉ biết… cười duyên?”
Linh không hề nao núng, nở một nụ cười nhẹ: “Cháu sẽ cố gắng học hỏi. Hy vọng mọi người chỉ dẫn, để cháu không mắc sai lầm.”
Cô nhận ra, những lời nói tưởng nhẹ nhàng ấy ẩn chứa đầy mưu mô. Cô biết mình phải tinh tế, quan sát kỹ lưỡng từng chi tiết, từ ánh mắt, cử chỉ, cho đến lời nói nửa kín nửa hở.
Ngày hôm đó, Linh bước vào bữa tiệc nhỏ của gia tộc, nơi mà các âm mưu thường bắt đầu. Mỗi người đều trang điểm, ăn mặc lịch lãm, nhưng ánh mắt họ lạnh lùng như dao. Linh cảm giác như đứng giữa một đấu trường đầy những con cờ được điều khiển tinh vi.
Đúng lúc Linh loay hoay tìm chỗ ngồi, một tai nạn bất ngờ xảy ra: ly rượu trên bàn bị đẩy ngã, đổ sấp lên váy cô. Tiếng cười khẽ vang lên từ phía những người xung quanh. Linh chưa kịp phản ứng thì… một bàn tay lạnh lùng, chắc chắn, nhấc cô ra khỏi nguy hiểm.
Linh quay lại, tim đập nhanh. Người đó chính là Hạo. Anh đặt cô xuống, không nói một lời, ánh mắt sâu thẳm quan sát khắp căn phòng. Linh không hiểu, nhưng trong lòng cô xuất hiện một cảm giác an toàn lạ thường, như thể anh đã bảo vệ cô từ lâu, âm thầm và lặng lẽ.
Sau sự kiện đó, Linh bắt đầu nhận ra: không phải tất cả trong gia tộc đều muốn hãm hại cô, và cũng không phải ai là bạn. Cô cần tìm ra những người thực sự đứng về phía mình, và đồng thời, học cách đấu trí với những kẻ thù tinh vi.
Buổi tối, Linh trở về phòng, ngồi bên cửa sổ nhìn ra khoảng sân rộng. Ánh trăng nhạt chiếu qua, phản chiếu bóng cô trên mặt đất. Trong bóng tối, một dáng người đứng lặng, quan sát cô – đó là Hạo. Linh không thể thấy rõ mặt, nhưng cảm giác quen thuộc khiến tim cô run lên.
“Người đó… luôn ở bên tôi sao?” Linh thầm nghĩ. Cô biết, một cuộc chiến quyền lực vừa bắt đầu, và mỗi bước đi của cô đều phải tính toán kỹ lưỡng.
Đêm ấy, Linh nằm trằn trọc, suy nghĩ về những ánh mắt nghi kị trong gia tộc, về sự giúp đỡ bí ẩn từ Hạo, và cả thân phận thật sự của mình. Cô biết, nếu không nhanh chóng học cách tự bảo vệ bản thân, cô sẽ trở thành một quân cờ dễ bị hạ gục.
Nhưng Linh – cô gái nhỏ bé từ nơi xa – quyết định: dù thế nào, cô sẽ không cúi đầu. Cô sẽ sống sót, tìm hiểu thân phận và tìm thấy tình yêu thật sự, ngay cả khi phải đấu trí với cả gia tộc này.
Và trong bóng tối, Hạo lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa tràn đầy quyết tâm. Anh biết, số phận của cô và cuộc sống trong gia tộc này không còn là ngẫu nhiên. Từ giây phút này, Linh đã bước vào một cuộc chơi lớn, nơi quyền lực, tình yêu và bí ẩn đan xen chặt chẽ – và Hạo, người trong bóng tối, sẽ là người đồng hành quan trọng nhất mà cô chưa từng biết.