Ngày thứ ba ở gia tộc, Linh bắt đầu cảm nhận rõ rệt sự lạnh lùng và mưu mô trong từng ánh mắt xung quanh. Không còn là những lời nhá nhem hay cử chỉ nửa kín nửa hở, giờ đây, những câu chuyện về cô bắt đầu lan truyền – và phần lớn đều là lời đồn không có căn cứ nhưng đầy ác ý.
Linh đang ngồi trong phòng học, cố gắng tập trung vào những tài liệu được giao, thì nghe thấy tiếng thì thầm từ cửa phòng bên:
“Con gái mới về đó à? Nghe nói là cháu thất lạc từ chi nhánh xa, nhưng không biết con nhỏ này có thật sự xứng đáng ở đây không…”
“Đúng rồi, nghe nói mẹ nuôi đưa về, nhưng ai biết được thân phận thật của nó. Gia tộc mình không thiếu ai muốn tranh vị trí đâu…”
Linh nhíu mày. Những lời đồn thổi ấy vừa vô hại vừa nguy hiểm. Một ánh mắt vô tình cũng có thể trở thành mũi dao tinh vi nếu không cẩn thận. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh. “Được rồi… tôi phải tỉnh táo, phải tìm hiểu xem ai thật sự là kẻ thù, ai có thể tin được,” cô thầm nghĩ.
Đúng lúc đó, dì Mai gõ cửa, đưa cho Linh một tập hồ sơ cũ. “Đây là vài giấy tờ về gia tộc, có thể giúp con hiểu rõ hơn về nguồn gốc mình. Nhưng con phải cẩn thận. Một số người không muốn con biết quá nhiều.”
Linh mở hồ sơ, từng trang giấy cũ kỹ phơi bày một phần lịch sử gia tộc. Nhưng điều khiến cô chấn động là có một số manh mối liên quan trực tiếp đến mẹ ruột của cô – một người từng có mâu thuẫn sâu sắc với gia tộc, nhưng bỗng dưng biến mất khi Linh còn bé.
Cô nuốt cơn hoảng sợ xuống cổ họng. Nếu những thông tin này bị rò rỉ, không chỉ danh tiếng gia tộc sẽ bị ảnh hưởng, mà bản thân cô sẽ trở thành mục tiêu tấn công trực tiếp.
Buổi trưa, khi Linh đi dạo quanh khu vườn, một nhân vật quen thuộc xuất hiện – Hạo. Anh đứng dưới tán cây, ánh mắt vẫn như lửa và băng đan xen, quan sát cô.
“Linh,” anh gọi, giọng trầm, nặng nhưng không có một chút gấp gáp.
Linh ngạc nhiên: “Anh… sao anh ở đây?”
Hạo không trả lời thẳng, chỉ đưa cho cô một phong bì nhỏ. Trong đó là vài tấm ảnh và một số giấy tờ liên quan đến gia tộc, và quan trọng hơn, là một manh mối giúp cô hiểu phần nào về thân phận thật.
“Cẩn thận,” Hạo nói cuối cùng, giọng trầm ấm như gió lặng, “không phải tất cả những gì con nghe được đều đúng sự thật. Một số người trong gia tộc đang… muốn con rơi vào bẫy.”
Linh nhìn anh, tim đập nhanh. Cô hiểu, Hạo không chỉ quan tâm, mà còn bảo vệ cô từ bóng tối, nhưng lý do anh làm thế vẫn là một bí ẩn.
Chiều hôm đó, trong bữa cơm, Linh nhận ra một trò chơi tinh vi: các thành viên gia tộc khéo léo đặt câu hỏi, dò xét phản ứng của cô. Một câu nói vô tình có thể bị bóp méo thành scandal. Linh phải dùng hết trí tuệ để trả lời một cách khéo léo, giữ hình ảnh và tránh rơi vào bẫy.
Đúng lúc cô vừa thoát khỏi một câu hỏi nhạy cảm, một người anh họ tiến lại gần, giọng trầm:
“Nghe nói con là cháu thất lạc? Thật ra gia tộc mình chưa chắc đã cần con đâu. Con định ở lại đây để làm gì?”
Linh không hề nao núng, nhích một bước gần bàn, ánh mắt thẳng: “Cháu muốn tìm hiểu bản thân mình, và sống xứng đáng với vị trí này.”
Ánh mắt của người anh họ lóe lên sự ngạc nhiên pha lẫn nghi kỵ. Linh biết, cô vừa gieo một chút nghi ngờ trong lòng họ, và đồng thời tự bảo vệ mình bằng sự tự tin.
Khi đêm xuống, Linh trở về phòng, mở phong bì Hạo đưa. Những hình ảnh và giấy tờ hé lộ một phần về thân phận cô, nhưng vẫn còn nhiều khoảng trống. Một bức thư cũ của mẹ ruột được giấu kín trong hồ sơ khiến cô xúc động:
“Linh à, con là đứa trẻ quan trọng nhất với mẹ. Nhưng gia tộc đầy mưu mô và quyền lực. Khi con đủ lớn, hãy tìm ra sự thật… và sống đúng với chính mình.”
Mắt Linh đỏ hoe, cô nhận ra, cuộc hành trình tìm thân phận, tìm sự thật và tồn tại trong gia tộc đầy quyền lực này mới chỉ bắt đầu.
Và trong bóng tối, Hạo vẫn lặng lẽ đứng ngoài cửa sổ, quan sát cô. Ánh mắt anh vừa lạnh lùng vừa trìu mến, như một lời hứa thầm: dù sóng gió đến đâu, anh sẽ luôn bảo vệ cô, từ bóng tối mà cô chưa từng biết.
Đêm ấy, Linh nằm trên giường, tâm trí tràn ngập câu hỏi: ai là kẻ thù thực sự, ai là đồng minh, và cô sẽ làm gì để tồn tại trong gia tộc này?
Một cuộc chiến quyền lực, đấu đá âm thầm, và cả tình yêu bí ẩn từ bóng tối – tất cả mới chỉ bắt đầu. Linh biết, từ giờ trở đi, mỗi bước đi của cô đều phải tính toán kỹ lưỡng, cân nhắc từng ánh mắt và từng lời nói, nếu không muốn trở thành quân cờ dễ bị loại khỏi bàn cờ quyền lực này.