Đêm ấy, gió mưa ràn rạt ngoài hiên. Tiếng mái tôn rung lạch cạch theo từng cơn gió giật. Thằng bé nằm co ro, đang lim dim ngủ thì chợt nghe tiếng rên khẽ từ giường bên cạnh.
Nó giật mình bật dậy. Trong ánh đèn dầu leo lét, khuôn mặt mẹ đỏ bừng, mồ hôi túa ra như tắm. Bàn tay run run nắm lấy mép chăn, miệng thở dốc từng hơi.
– Mẹ! Mẹ sao vậy? – Thằng bé hốt hoảng lay gọi.
Người mẹ cố nở nụ cười nhợt nhạt:
– Không sao… mẹ chỉ hơi mệt… con ngủ đi.
Nhưng rồi bà ho sặc sụa, cơn ho dài như xé lồng ngực. Tiếng ho dội vang trong căn nhà trống trải, át cả tiếng mưa. Thằng bé hoảng hốt chạy đi lấy chậu nước, khăn ướt, vụng về lau mồ hôi trên trán mẹ.
– Để con gọi bác Tư hàng xóm! – Nó hấp tấp.
Người mẹ vội nắm chặt tay con, lắc đầu:
– Đừng… đêm khuya rồi… mai mẹ sẽ khỏe thôi.
Nhưng cơn sốt vẫn bốc cao. Hơi nóng từ cơ thể mẹ phả ra hầm hập, đôi môi khô nứt, giọng lạc đi. Thằng bé ngồi bên, mắt ngân ngấn lệ, bàn tay nhỏ xíu ôm chặt bàn tay gầy guộc ấy, run rẩy như sợ nếu buông ra thì mẹ sẽ biến mất.
Đêm dài lê thê. Nó vừa chợp mắt một chút lại giật mình thức dậy vì nghe mẹ ho, lại vội vã đắp khăn ướt lên trán. Trong giấc mơ chập chờn, nó thấy hình bóng mẹ mờ nhòe giữa màn mưa, lảo đảo ôm ngực, quay lưng đi xa dần.
Đến khi trời hửng sáng, cơn sốt của mẹ dịu lại đôi chút. Bà mở mắt, thấy con trai vẫn ngồi gục bên cạnh, mắt thâm quầng, tay còn cầm chiếc khăn đã khô queo. Bà cắn môi để ngăn giọt nước mắt, khẽ vuốt tóc con thì thầm:
– Con trai của mẹ… mạnh mẽ quá…
Thằng bé giật mình tỉnh dậy, ôm lấy mẹ, vùi mặt vào lồng ngực gầy, nước mắt trào ra. Nó chưa từng thấy sợ hãi đến thế – sợ rằng một ngày nào đó, vòng tay này sẽ không còn siết chặt lấy nó nữa.
Ngoài kia, mưa đã ngớt, nhưng trong căn nhà mái tôn, một đám mây u ám vẫn phủ kín, báo hiệu những ngày giông bão thật sự đang tới gần.