bóng lưng trên đường đêm

Chương 12: Buổi sáng đầy lo âu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời vừa sáng, những tia nắng yếu ớt len qua kẽ mái tôn loang lổ. Trong nhà, không khí ẩm mốc sau một đêm mưa vẫn còn đọng lại. Thằng bé uể oải thức dậy, mắt thâm quầng, đầu óc nặng nề.

Nó quay sang, thấy mẹ đang lúi húi nhóm lửa nấu cơm. Gương mặt bà tái nhợt, đôi môi nhợt nhạt, nhưng vẫn nở một nụ cười khi thấy con trai nhìn mình.
– Con dậy rồi hả? Lại rửa mặt, ăn cơm đi học kẻo trễ.

Thằng bé tiến lại gần, bàn tay nhỏ đặt lên trán mẹ. Nhiệt nóng đêm qua đã giảm, nhưng hơi ấm vẫn âm ỉ.
– Mẹ… mẹ đừng gượng nữa. Con xin nghỉ học ở nhà với mẹ nha?

Người mẹ giật mình, vội xua tay:
– Không được! Học là việc quan trọng nhất của con. Mẹ khỏe rồi, đêm qua chỉ hơi cảm thôi. Con đi học đi, để mẹ yên tâm.

Bà nói, giọng kiên quyết như cắt đứt mọi do dự. Đặt bát cơm khô khốc trước mặt con, bà còn gắp thêm miếng cá khô ít ỏi, cố giấu đi sự run rẩy nơi bàn tay.

Thằng bé ngồi lặng, bát cơm trong tay nặng trĩu. Trong lòng, nỗi sợ hãi đêm qua vẫn còn nguyên vẹn. Nó muốn ở bên mẹ, nhưng ánh mắt kiên định của bà như buộc nó phải nuốt ngược lời nói.

Ra tới cổng trường, bước chân nó chậm chạp, lòng chẳng còn chút hứng thú nào với sách vở. Cả buổi, nó chỉ ngồi thẫn thờ, đôi mắt lúc nào cũng dõi ra cửa sổ, hình dung cảnh mẹ một mình ở nhà trong căn bếp ẩm mốc, cơn ho lại chực chờ bùng lên.

Giờ ra chơi, thầy giáo bước tới khen:
– Em có vẻ mệt, nhưng nhớ cố gắng nhé. Tương lai còn dài.

Thằng bé gật đầu, nhưng trái tim thì rối như tơ vò: “Tương lai… nếu một ngày mẹ không còn ở bên, thì liệu có còn ý nghĩa gì?”

Chiều tan học, nó chạy ù về nhà. Nhìn thấy mẹ vẫn đang rửa chén thuê ngoài quán đầu ngõ, lưng còng xuống, tay run run, nó vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa thấy cổ họng nghẹn đắng.

Nụ cười mẹ vẫn tươi, nhưng dưới nắng chiều, thằng bé bỗng nhận ra đôi vai gầy ấy đã nhỏ bé đi nhiều, như có thể gục xuống bất cứ lúc nào.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×