bóng lưng trên đường đêm

Chương 14: Món quà sinh nhật muộn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một buổi chiều, đang ngồi trong lớp, thằng bé chợt nghe lũ bạn ríu rít:

– Hôm qua tao mua bánh kem cho má tao, má vui lắm!
– Nhà tao thì ba mua dây chuyền tặng mẹ, đẹp ơi là đẹp!

Những tiếng cười giòn tan ấy như lưỡi dao cứa vào tim nó. Nó chợt nhớ ra – sinh nhật của mẹ đã qua từ mấy hôm trước. Ngày đó, mẹ vẫn lom khom gánh hàng ngoài chợ, tối về chỉ có hai mẹ con ăn cơm với chén cá kho mặn chát. Nó đã quên bẵng đi.

Đêm ấy, nằm trên giường, nó trằn trọc mãi. Trong lòng dâng lên một nỗi ân hận và khao khát: “Mẹ đã làm tất cả cho mình, vậy mà đến sinh nhật mẹ, mình chẳng làm được gì cả.”

Hôm sau, tan học, nó lén chạy qua tiệm tạp hóa đầu ngõ. Lục lọi trong túi, chỉ còn vỏn vẹn vài đồng tiền lẻ tiết kiệm từ tiền ăn sáng. Nó đắn đo mãi, cuối cùng mua một cây lược nhựa màu xanh.

Buổi tối, sau bữa cơm, nó ngập ngừng bước lại bên mẹ, hai tay chìa ra món quà nhỏ:
– Mẹ… con xin lỗi vì sinh nhật mẹ con không nhớ. Đây… đây là quà con tặng mẹ, muộn một chút thôi.

Người mẹ thoáng sững người. Bà nhìn cây lược nhựa rẻ tiền trong tay, rồi ngước lên nhìn con trai. Trong khoảnh khắc ấy, mắt bà nhòe đi. Bà đưa tay run run nhận lấy, siết chặt như thể đó là vật báu.

– Con trai của mẹ… cảm ơn con. Đây là món quà đẹp nhất mẹ từng nhận được.

Bà vừa nói vừa cười, nhưng nước mắt rơi xuống gò má gầy guộc.

Đêm hôm đó, khi thằng bé đã ngủ say, người mẹ ngồi một mình dưới ánh đèn dầu. Bà chậm rãi dùng cây lược mới chải mái tóc thưa mỏng của mình. Từng đường chải như xoa dịu những vết chai sạn trong lòng.

Với người khác, đó chỉ là món đồ tầm thường. Nhưng với bà, đó là tất cả tình thương của con – món quà nhỏ bé nhưng chứa cả bầu trời yêu thương, khiến trái tim bà bỗng ấm áp giữa những ngày mưa gió cơ cực.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×