bóng lưng trên đường đêm

Chương 15: Ngày lao động kiệt sức


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hôm ấy trời nắng chang chang. Nhiệt từ mặt đường hắt lên bỏng rát, nhưng người mẹ vẫn gánh đôi quang hàng rong lê từng bước qua các con phố. Đã mấy ngày nay, bà nhận thêm việc rửa chén ở một quán ăn lớn để có thêm tiền đóng học phí sắp tới cho con.

Cả buổi sáng, đôi tay gầy guộc ngâm trong nước rửa, da nứt nẻ rát buốt. Trưa lại vội vã đẩy xe hàng đi bán. Mồ hôi chảy ròng ròng, ngấm vào lưng áo bạc màu. Thỉnh thoảng bà lại đưa tay lên ngực, nơi cơn đau nhói len lỏi, nhưng rồi cắn răng bước tiếp.

Chiều xuống, khi đang cúi rửa một chồng nồi lớn trong quán, mắt bà hoa lên, tai ù đặc. Cơn chóng mặt bất ngờ ập đến. Chưa kịp vịn, thân hình gầy guộc đã khuỵu xuống nền gạch, chậu nước đổ ào, bắn tung tóe.

Tiếng kêu hốt hoảng vang lên. Người chủ quán vội chạy tới:
– Chị ơi, có sao không?

Người mẹ gượng mở mắt, mấp máy môi:
– Không… không sao… chỉ hơi mệt… tôi làm tiếp được…

Nhưng cơ thể phản bội. Đôi tay run lẩy bẩy, chân không còn đứng vững. Cuối cùng, người ta phải dìu bà về tận nhà.

Thằng bé tan học chạy về, sững người khi thấy mẹ nằm thiêm thiếp trên chiếc giường tre ọp ẹp. Khuôn mặt bà nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt.

– Mẹ! Mẹ ơi! – Nó òa khóc, lay lay cánh tay gầy.

Người mẹ hé mắt, gắng gượng nở nụ cười:
– Con đừng lo… mẹ chỉ… làm hơi quá sức… nghỉ chút là khỏe.

Nó nắm chặt bàn tay chai sần, nghẹn ngào không nói được gì. Trong lòng, nỗi hối hận cuộn trào: “Tất cả là vì mình… vì những đồng học phí, vì những ước mơ… mẹ mới thành ra thế này.”

Ngoài kia, ánh chiều đang tàn dần, vệt nắng đỏ quạch trải dài trên mái tôn. Trong căn nhà nhỏ, không khí lặng ngắt, chỉ còn tiếng thổn thức của đứa trẻ và hơi thở gấp gáp của người mẹ – như lời báo trước cho một đoạn đường đầy giông gió sắp ập đến.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×