bóng lưng trên đường đêm

Chương 16: Cuộc trò chuyện bên hiên nhà


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm đó, gió hiu hiu thổi qua những tấm tôn cũ, tạo thành những tiếng rít buồn bã. Thằng bé ngồi thu lu trước hiên nhà, ánh mắt trống rỗng nhìn xa xăm. Trong gian nhà nhỏ, mẹ nó vẫn nằm trên giường, sắc mặt xanh xao, ho khẽ từng cơn như lưỡi dao cắt vào tim nó.

Bà Năm – người hàng xóm thân tình – bưng một rổ khoai luộc sang. Thấy nó ngồi lặng, bà ngồi xuống cạnh, giọng đầy thương cảm:
– Con coi đó, mẹ con cực khổ quá sức mới ra nông nỗi này. Học thì cũng tốt, nhưng giờ tình cảnh này… con thử nghĩ, có nên nghỉ một năm đi làm phụ giúp mẹ không?

Thằng bé bàng hoàng ngẩng đầu:
– Nhưng… con hứa với mẹ sẽ học giỏi, sẽ thành người để mẹ đỡ khổ…

Bà Năm khẽ thở dài, bàn tay nhăn nheo đặt lên vai nó:
– Mơ ước thì ai cũng có, nhưng cơm áo mới là chuyện trước mắt. Người bệnh đâu chờ được lâu. Con còn nhỏ, chưa hiểu hết đâu… Nhưng có khi, lo cho mẹ trước, rồi hãy tính chuyện học sau cũng không muộn.

Lời bà Năm như mũi kim chích thẳng vào tim. Nó cúi gằm mặt, hai bàn tay nắm chặt, móng tay hằn sâu vào da thịt. Trong đầu, một bên là ánh mắt rạng rỡ của mẹ mỗi lần thấy nó cầm giấy khen về, một bên là thân hình gầy guộc của bà run rẩy trên giường.

Đêm ấy, nó trằn trọc mãi không ngủ. Tiếng ho của mẹ vọng ra từng hồi, như nhắc nhở về trách nhiệm nặng trĩu. Nó thầm nghĩ: “Nếu con nghỉ học đi làm, mẹ sẽ đau lòng lắm. Nhưng nếu cứ học, liệu con có nhìn mẹ gầy mòn từng ngày mà chịu nổi không?”

Nước mắt ứa ra, thấm vào chiếc gối cũ. Bên ngoài, mưa đêm lất phất rơi, hòa cùng nỗi giằng xé của một tâm hồn non trẻ đang đứng trước ngã rẽ của đời mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×