bóng lưng trên đường đêm

Chương 3: Chiếc áo vá chằng chịt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm ấy, thằng bé loay hoay mãi trước gương, tay cầm chiếc áo trắng mà nó sẽ mặc đến trường. Áo vốn đã cũ, lại được mẹ khâu vá nhiều chỗ. Những đường chỉ màu xanh, màu đỏ lạc tông với màu vải, nổi rõ trên nền trắng bạc màu.

– Con mặc tạm đi, để mẹ dành dụm ít nữa rồi mua cái mới. – Mẹ nói, tay vẫn thoăn thoắt vá lại chỗ rách nơi gấu áo. Giọng bà nhẹ như gió, nhưng ánh mắt lại lẩn tránh, như sợ con mình nhìn thấy sự bất lực trong đó.

Thằng bé cắn môi, không nói gì. Ở lớp, nó thường bị bạn bè trêu chọc: “Áo cũ kĩ thế kia mà cũng mặc đi học à?” Có lần, một đứa còn giả bộ bắt chước giọng mẹ nó rao hàng ngoài ngõ, khiến cả bọn cười ầm lên. Nó cúi gằm mặt, cảm giác tủi hổ cuộn trào.

Ngày hôm nay, cơn mặc cảm ấy càng lớn hơn khi nó nhìn chiếc áo vá. Trái tim non nớt của nó chưa đủ rộng để hiểu rằng từng đường kim mũi chỉ kia là tình yêu thầm lặng. Trong mắt nó, đó chỉ là bằng chứng cho sự nghèo nàn mà nó muốn chối bỏ.

Trên đường đến trường, nó lặng im, nép sau lưng mẹ. Người mẹ vẫn thong thả bước đi, tay cầm túi đồ nghề rửa chén cho quán cơm đầu ngõ. Bà quay lại, nhoẻn cười:

– Ráng học giỏi nha con. Để sau này con có cái áo trắng tinh, không ai dám cười nữa.

Nụ cười của mẹ hiền đến mức xóa nhòa mọi gánh nặng, nhưng với đứa trẻ, nó lại như mũi kim châm. Nó muốn nói rằng mình không cần áo mới, chỉ cần mẹ nghỉ ngơi thôi… Nhưng rồi nó ngập ngừng, lời chưa kịp thốt ra đã hóa thành tiếng thở dài.

Chiều về, chiếc áo lại được gấp gọn trên giường. Những mảnh vá loang lổ vẫn ở đó, nhưng lần này, khi nhìn kỹ, thằng bé chợt thấy mỗi đường chỉ như vết khắc ghi của một tình yêu không lời. Một điều gì đó âm thầm lay động trong tim nó, dù còn mơ hồ, chưa thể gọi tên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×