Chiều muộn, trời đổ mưa lất phất. Trong căn bếp nhỏ, ngọn đèn dầu leo lét soi bóng người mẹ lom khom bên mâm cơm đơn sơ. Chỉ có nồi canh rau tập tàng hái ngoài bờ rào, thêm một đĩa cá khô nhỏ, nướng cháy xém trên bếp than.
– Vào ăn cơm đi con, nguội rồi. – Mẹ gọi, giọng mệt nhưng vẫn cố giữ sự tươi vui.
Thằng bé ngồi xuống, nhìn mâm cơm mà im lặng. Ở nhà bạn bè, nó từng thấy những bữa ăn đủ đầy: thịt cá, rau xanh, cả nước ngọt để tráng miệng. Còn ở nhà mình… chỉ có cá khô. Cái mùi mằn mặn ấy khiến nó nghẹn nơi cổ.
Mẹ xới cơm vào chén, gắp miếng cá nhỏ đặt vào chén của con:
– Ăn đi cho có sức học. Cá khô mặn nhưng đưa cơm lắm.
Bàn tay gầy guộc của mẹ run run, móng tay xước xát vì công việc rửa chén cả ngày. Thằng bé nhìn bàn tay ấy, rồi nhìn miếng cá trong chén, trong lòng dấy lên cảm giác khó chịu xen lẫn xót xa. Nó không muốn ăn, nhưng lại không nỡ từ chối.
Trong bữa cơm, mẹ gắp hết phần cá còn lại vào chén con, còn mình thì chỉ chan nước rau.
– Mẹ ăn đi chứ! – Nó bật thốt.
– Mẹ no rồi, ăn đi con.
Đôi mắt mẹ ánh lên sự dịu dàng, nhưng sâu trong đó là bóng mệt nhọc không thể giấu. Thằng bé cúi đầu, lặng lẽ ăn từng hạt cơm, cảm giác mặn không chỉ đến từ cá khô, mà còn từ vị mặn nơi khóe mắt.
Đêm ấy, khi nằm xuống giường, tiếng mưa gõ trên mái tôn dột từng nhịp buồn. Thằng bé chợt nghĩ, có lẽ mai này khi khôn lớn, nó sẽ mua cho mẹ một bữa cơm thật ngon, có canh thịt, cá kho và rau xanh đầy đĩa. Ý nghĩ ấy nhỏ bé nhưng lóe sáng trong lòng nó như ngọn nến trong đêm tối, xua bớt cái đói nghèo đeo bám từng ngày.