Niềm vui vỡ òa trong căn nhà mái tôn nhỏ bé như một phép màu. Minh ríu rít kể cho mẹ nghe từng khoảnh khắc trước bảng tin, kể cả lúc tim tưởng như ngừng đập cho đến khi nhìn thấy tên mình. Mỗi lời nói như có ánh sáng, mỗi nụ cười như xóa tan bao tháng ngày ảm đạm.
Người mẹ lặng lẽ ngồi nghe, ánh mắt rạng rỡ nhưng sâu thẳm là một màn sương mờ. Bà biết, con đường phía trước của Minh đã rộng mở, nhưng với chính mình, thời gian chẳng còn nhiều. Những cơn ho ngày càng dồn dập, mỗi lần ho là một nhát dao cắt vào lồng ngực, buốt tận tim gan.
Đêm ấy, khi Minh đã ngủ say, người mẹ khẽ gượng ngồi dậy, tay che miệng. Một cơn ho dữ dội bất ngờ ập đến, khiến cả thân người run bần bật. Bàn tay rời khỏi môi, lấm tấm những vệt máu đỏ sẫm. Bà lặng nhìn, mắt nhòe đi, rồi vội vàng giấu chiếc khăn vào góc giường, sợ con trai biết được.
Bên kia, Minh mơ màng trở mình, gương mặt trẻ con bình yên như chưa từng trải qua giông bão. Nhìn con, người mẹ thấy lòng mình vừa đau vừa ấm áp. “Chỉ cần con còn được đi học, con còn tương lai, thì mọi hy sinh này đều xứng đáng…”
Ngày hôm sau, Minh vẫn hồn nhiên cầm tờ giấy chứng nhận học bổng chạy khắp xóm, khoe với bác hàng xóm, với những gương mặt từng khuyên nó bỏ học đi làm. Niềm hạnh phúc ấy như ngọn lửa lan tỏa, khiến cả khu xóm nghèo cũng bừng sáng.
Chỉ riêng mẹ, lặng lẽ ngồi trong căn nhà tối, bàn tay siết chặt tấm giấy báo kết quả mà con đưa. Ánh sáng từ kẽ hở mái tôn rọi xuống gương mặt gầy gò. Bà mỉm cười, nhưng khóe môi mặn đắng.
Niềm vui vừa nở rộ thì bóng đen bệnh tật lại siết chặt hơn bao giờ hết.
Và người mẹ hiểu: chẳng còn bao lâu nữa, bà sẽ phải đối mặt với sự thật không thể giấu con trai mình thêm.