bóng lưng trên đường đêm

Chương 36: Sự thật hé lộ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều hôm đó, trời bất chợt đổ cơn mưa xối xả. Minh vừa đi học về, quần áo ướt sũng, chạy vội vào nhà. Nhưng vừa bước qua ngưỡng cửa, trái tim nó thắt lại.

Mẹ đang ngồi dựa vào vách, khuôn mặt trắng bệch, hơi thở gấp gáp. Bên cạnh là chiếc khăn vải, loang lổ những vệt đỏ tươi. Cảnh tượng ấy như một nhát dao xoáy thẳng vào tâm hồn non nớt của Minh.

– Mẹ… mẹ bị sao vậy?! – Minh lao đến, ôm chầm lấy, giọng hoảng loạn.

Người mẹ run rẩy giấu vội chiếc khăn ra sau lưng, gượng cười:
– Không… không sao đâu con. Mẹ chỉ ho một chút thôi…

Nhưng bàn tay bà lạnh toát, hơi thở nặng nhọc, không cách nào giấu được nữa. Đôi mắt Minh ngân ngấn nước, nhìn thẳng vào gương mặt hốc hác của mẹ:
– Con thấy rồi… Mẹ giấu con bao lâu nay? Mẹ bệnh nặng lắm phải không?

Người mẹ lặng im. Bao nhiêu lời định nói đều nghẹn lại nơi cổ họng. Nước mắt rơi, hòa lẫn với cơn ho đột ngột bật ra, máu lại nhuộm đỏ chiếc khăn. Bà khẽ gật đầu, ánh mắt đau đớn mà dịu dàng:
– Mẹ xin lỗi… Mẹ không muốn con phải lo lắng…

Khoảnh khắc ấy, thế giới như sụp đổ quanh Minh. Nó run rẩy ôm chặt lấy mẹ, giọng vỡ òa:
– Con đã hứa với mẹ… con sẽ học, sẽ giành học bổng… tất cả để mẹ không còn khổ. Sao mẹ lại giấu con?! Sao mẹ chịu đựng một mình như vậy?!

Người mẹ áp bàn tay gầy guộc lên má con trai, cố mỉm cười giữa cơn đau:
– Vì mẹ tin… con sẽ làm được. Mẹ muốn con chỉ nghĩ đến ước mơ, không bị nặng lòng bởi bệnh của mẹ.

Nước mắt Minh tuôn rơi, nóng hổi hòa vào mái tóc bạc sớm của mẹ. Trong khoảnh khắc ấy, nó hiểu rằng con đường trước mặt không chỉ là một thử thách, mà là cuộc chiến với thời gian.

Và lần đầu tiên, Minh cảm nhận rõ rệt: mình không còn là một đứa trẻ nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×