bóng lưng trên đường đêm

Chương 40: Tin tức học bổng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm buông xuống bệnh viện, ánh đèn vàng leo lét hắt bóng người trên dãy hành lang dài. Tiếng gió lùa qua khe cửa sổ hòa với tiếng ho khàn khàn của bệnh nhân đâu đó, tạo nên một không khí buồn đến quặn lòng.

Minh ngồi lặng dưới gốc cây phượng già nơi sân bệnh viện. Lưng tựa vào gốc cây, mắt nó ngước lên khoảng trời thăm thẳm. Những vì sao xa xôi lấp lánh, nhưng trong lòng Minh chỉ thấy tối đặc. Hơi thở phập phồng, tim co thắt từng cơn.

Cậu bé chắp hai bàn tay gầy guộc lại, run rẩy như đứa trẻ nhỏ đang cầu xin điều gì đó từ hư vô. Lần đầu tiên trong đời, Minh cầu nguyện – một lời cầu nguyện tuyệt vọng và ngây dại:

– Ông trời ơi… nếu có ai đó nghe thấy… xin hãy cho mẹ con sống. Con không cần gì khác hết. Con có thể đi làm, có thể nhịn ăn, có thể từ bỏ tất cả… chỉ cần mẹ đừng rời xa con…

Nước mắt Minh rơi lã chã, thấm xuống đất lạnh. Mỗi giọt như một vết thương nhỏ, cứa sâu vào nỗi bất lực của tuổi thơ.

Trong khoảnh khắc ấy, cậu bé nhớ lại từng buổi sáng mẹ thức dậy sớm nấu cơm nguội cho con mang đi học, từng lần bàn tay chai sạn vỗ về lưng con, từng nụ cười gượng gạo giấu cơn đau. Tất cả như một cuốn phim tua chậm, làm tim Minh nghẹn lại.

– Con hứa… con sẽ học giỏi, con sẽ không phụ lòng mẹ… Xin hãy để mẹ con ở lại với con thêm thôi…

Bóng dáng gầy gò ấy ngồi im lìm suốt đêm, chỉ có tiếng nấc nhỏ và lời thì thầm ngắt quãng trong gió. Không ai chứng kiến, ngoài bầu trời thinh lặng và những vì sao lạnh lẽo.

Khi cơn buồn ngủ dần kéo đến, Minh gục đầu xuống đầu gối, vẫn nắm chặt tay như không muốn lời cầu xin tan biến. Trong sâu thẳm, nó hy vọng đâu đó giữa màn đêm, sẽ có một phép màu lắng nghe.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×