Buổi chiều hôm đó, Minh vừa rửa tay xong thì nghe tiếng gọi bác sĩ từ cuối hành lang. Người mẹ được mời vào phòng riêng để trao đổi. Bà quay sang dặn con:
– Con ngồi ngoài này chờ nhé, mẹ vào chút thôi.
Minh gật đầu, nhưng khi cánh cửa khép lại, tim nó nhói lên. Một linh cảm chẳng lành khiến đôi chân cậu bé không chịu ngồi yên. Minh rón rén tiến lại gần, áp tai vào khe cửa.
Trong phòng, giọng bác sĩ vang lên trầm buồn:
– Chị à… bệnh của chị đã chuyển sang giai đoạn nặng. Phổi tổn thương nghiêm trọng, cần điều trị dài ngày, chi phí sẽ không nhỏ. Nếu không kịp chữa, e là…
Giọng người mẹ nghẹn lại:
– Bác sĩ, xin bác đừng nói với thằng bé. Nó còn nhỏ, còn phải lo học hành. Tôi… tôi chỉ xin bác cho tôi thêm chút thời gian, để con tôi kịp ổn định.
Ngoài cửa, đôi mắt Minh mở to, toàn thân run lẩy bẩy. Từng lời như mũi dao đâm vào tim. Nước mắt nóng hổi trào ra, ướt đẫm má. Mẹ sắp… mất? Câu hỏi đó vang dội trong đầu, khiến thế giới quanh nó quay cuồng.
Bên trong, bác sĩ thở dài:
– Tôi hiểu, nhưng chị không thể giấu mãi được. Bệnh này… không còn nhiều thời gian.
Người mẹ im lặng rất lâu, rồi khe khẽ đáp:
– Chỉ cần con trai tôi được đi học, có một tương lai… thì dù tôi có thế nào cũng được.
Bàn tay Minh siết chặt đến bật máu, cậu cắn môi đến bật máu, cố ngăn tiếng nấc nghẹn vỡ ra. Khoảnh khắc ấy, nó nhận ra, mẹ đã chọn hy sinh tất cả, kể cả sự sống, chỉ để giữ cho mình một con đường sáng.
Khi cánh cửa mở ra, người mẹ vội lau khóe mắt, nở nụ cười yếu ớt với con trai:
– Chờ lâu không, con?
Minh vội gượng cười, giấu vội đôi mắt đỏ hoe:
– Không sao đâu mẹ…
Nhưng sâu trong lòng, nó biết: thời gian không còn ở phía họ nữa.