bóng lưng trên đường đêm

Chương 7: Ánh mắt thầy cô


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm ấy, trong buổi sinh hoạt đầu tuần, tên thằng bé được xướng lên trong danh sách những học sinh có thành tích học tập xuất sắc nhất khối. Tiếng vỗ tay vang dội cả sân trường. Thầy hiệu trưởng mỉm cười, trao phần thưởng là một cuốn vở dày bọc giấy bóng loáng.

Thằng bé bước lên bục, lòng dậy lên niềm tự hào xen lẫn bối rối. Nó nghe bạn bè xì xào:
– Nó học giỏi thật.
– Ừ, mà nhà nghèo thế, không biết học nổi tới bao giờ.

Lời khen lẫn lời châm chọc đan xen khiến bước chân nó nặng trĩu. Khi nhận vở từ tay thầy, nó thoáng thấy trong ánh mắt thầy ánh lên niềm tin tưởng và trìu mến. Ánh mắt ấy như muốn nói: “Con có thể đi xa, đừng sợ.”

Nhưng khi bước xuống, trở lại hàng ghế, cái mặc cảm nghèo lại ập đến. Nó cúi gằm mặt, giấu cuốn vở vào cặp như sợ ai đó nhìn thấy.

Cuối buổi, thầy chủ nhiệm gọi nó lên:
– Em học giỏi lắm. Thầy tin nếu tiếp tục cố gắng, tương lai sẽ rộng mở. Em nhớ giữ vững tinh thần nhé.

Thằng bé gật đầu, nhưng trong lòng lại dấy lên một nỗi ngờ vực: “Tương lai ư? Liệu có đủ tiền để đi tiếp không, hay sẽ phải dừng lại nửa chừng để phụ mẹ?”

Chiều về, nó đưa cuốn vở mới cho mẹ. Đôi mắt mẹ sáng lên, bàn tay run run chạm vào bìa giấy bóng như chạm vào kho báu.
– Con giỏi quá! Mẹ biết con sẽ làm được mà.

Nụ cười của mẹ khiến lòng nó dậy lên niềm kiêu hãnh, nhưng ngay sau đó, ánh mắt vô tình dừng lại nơi bàn tay chai sần, nứt nẻ của mẹ. Trong khoảnh khắc, niềm vui biến thành gánh nặng. Nó hiểu, để đổi lấy cuốn vở này, mẹ đã bao đêm thức trắng bên bếp than, bao ngày lom khom giữa những chậu bát đĩa bẩn thỉu.

Đêm ấy, khi nằm xuống, nó chợt nhớ ánh mắt thầy cô tin tưởng, đối lập với ánh mắt mỏi mệt của mẹ. Hai ánh mắt ấy như hai con đường: một mở ra tương lai sáng sủa, một kéo nó về thực tại khốn khó. Và thằng bé, ở lưng chừng tuổi thơ, chợt thấy mình bị xé làm đôi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×