bóng lưng trên đường đêm

Chương 8: Mùa mưa xé lòng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày đầu mùa mưa, căn nhà mái tôn ẩm ướt hơn bao giờ hết. Gió lùa qua những kẽ hở, kéo theo mùi đất ngai ngái. Mỗi lần mưa lớn, nước dột tong tỏng từ mái xuống nền đất, trộn lẫn tiếng sấm rền vang.

Trong màn mưa dày, bóng dáng người mẹ vẫn gồng gánh quang hàng rong, bước chân trượt trên mặt đường lầy lội. Gió tạt ướt sũng tà áo, nhưng bà vẫn cắn răng, bàn tay gầy guộc siết chặt đôi đòn gánh.

Tối hôm ấy, khi trở về, bà ho sặc sụa, tiếng ho khan nặng nhọc kéo dài. Thằng bé giật mình chạy lại:
– Mẹ… mẹ sao vậy?
– Không sao đâu con, chắc dính mưa nên lạnh thôi.

Bà cố nén cơn ho, nở nụ cười gượng. Rồi như để đánh lạc hướng, bà rót cho con một chén nước nóng, dặn dò:
– Uống đi, trời lạnh dễ cảm lắm.

Nhưng khi con quay lưng, bà đưa tay ôm ngực, nhăn mặt vì cơn đau âm ỉ. Đôi vai gầy run lên, nhưng ngay khi đứa trẻ nhìn lại, bà đã lại thẳng lưng, như chưa từng có gì xảy ra.

Đêm xuống, mưa dồn dập hơn, mái tôn rung bần bật theo từng cơn gió. Thằng bé nằm nghe tiếng ho của mẹ vọng lên từng chặp, lòng bất an. Nó xoay người, định gọi, nhưng rồi lại thôi, sợ mẹ lo lắng vì mình thức.

Nó đâu biết rằng, ngay lúc đó, người mẹ đang ngồi tựa lưng vào vách, mắt nhắm nghiền để chống chọi cơn đau lồng ngực, miệng lẩm bẩm: “Ráng thêm chút nữa thôi… để con có thể học hành tới nơi tới chốn.”

Trong tiếng mưa rơi, giấc ngủ của đứa trẻ chập chờn, ám ảnh bởi tiếng ho day dứt. Còn người mẹ, vẫn ngồi lặng bên ngọn đèn dầu, dáng hình nhỏ bé run rẩy như chiếc lá mùa mưa, nhưng trái tim thì vẫn kiên cường cháy sáng vì đứa con của mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×