Chiếc cặp màu xanh đã theo thằng bé suốt ba năm. Vải ngoài bạc màu, những đường chỉ bung ra loang lổ. Quai đeo bên trái đã rách, được mẹ khéo léo khâu vá bằng sợi chỉ đen. Mỗi sáng, nó đeo lên vai, nghe quai cứa vào da rát buốt, nhưng vẫn cố gắng bước đi.
Trong lớp, bạn bè ríu rít khoe nhau chiếc cặp mới mua, bóng loáng, in hình siêu nhân, công chúa. Một đứa trêu:
– Ê, cái cặp mày còn sống hả? Sao không mua cái mới đi?
Thằng bé im lặng, cúi gằm mặt. Trong lòng, một niềm xấu hổ rát bỏng bùng lên. Nó thèm một lần được ngẩng cao đầu, khoe với bạn bè rằng mình cũng có cặp mới.
Chiều về, nó lén hỏi mẹ:
– Mẹ ơi… khi nào con có thể có một cái cặp mới?
Người mẹ khựng lại, tay vẫn vò chậu áo dính xà phòng. Nước lạnh làm bàn tay thêm nứt nẻ. Bà nuốt khan rồi cười, giọng nhẹ nhàng:
– Cặp này vẫn dùng tốt mà con. Mẹ khâu lại cho chắc hơn, còn đựng sách vở tốt lắm.
Thằng bé mím môi, cảm giác tủi thân dâng lên như sóng. Nó bật thốt:
– Bạn bè ai cũng có cặp mới… Con ghét cái cặp này lắm!
Nói xong, nó hối hận ngay, nhưng đã muộn. Người mẹ lặng im, đôi mắt thoáng đỏ hoe. Bà không trách, chỉ lặng lẽ gỡ cặp khỏi vai con, dùng ngón tay chai sần vuốt lại quai rách, miệng khẽ bảo:
– Mai mẹ sẽ khâu cho chắc hơn… Ráng dùng thêm một thời gian nữa, nghen con.
Đêm đó, thằng bé nằm xoay trở mãi, nước mắt ứa ra. Trong bóng tối, nó nghe tiếng chỉ khâu lách cách, từng mũi kim xuyên qua lớp vải cũ. Người mẹ cặm cụi vá chiếc cặp dưới ngọn đèn dầu leo lét.
Chiếc cặp ấy, với bao đường chỉ chằng chịt, từ hôm đó không còn đơn thuần là vật chứa sách vở nữa. Nó trở thành minh chứng sống cho những ngày cơ cực, và cho tình yêu bền bỉ mà người mẹ dành cho đứa con – một tình yêu thắt chặt hơn bất kỳ sợi chỉ nào.