Sáng hôm sau, ánh nắng yếu ớt lọt qua những tán lá, chiếu lên ngôi làng cổ đầy rêu mốc. Nhóm bốn người quyết định tìm đến ngôi chùa nằm sâu giữa trung tâm làng, nơi được đồn rằng chứa tất cả bí ẩn về lời nguyền và những hồn ma chưa siêu thoát.
Con đường dẫn vào chùa là một lối đi hẹp, hai bên là cây cổ thụ rêu phủ, rễ cây vươn lên khỏi mặt đất như những chiếc móng tay khổng lồ, tạo ra cảm giác bị bao vây và theo dõi. Gió rít qua các tán cây, hòa cùng tiếng lá xào xạc, khiến cả nhóm nhận ra mọi âm thanh trong rừng đều sống động và nhạy bén với nỗi sợ của họ.
Khi tiến gần ngôi chùa, nhóm nhìn thấy cánh cổng gỗ mục nát, chạm khắc những ký tự lạ đã phai mờ theo năm tháng, những biểu tượng họ chưa từng thấy. Mái ngói phủ đầy rêu, tường gạch nứt nẻ, nhưng cảm giác thần linh vẫn còn hiển hiện.
Một cụ già sống ở rìa làng bất ngờ xuất hiện, giọng run run mà dặn dò:
— “Ngôi chùa này… hơn trăm năm trước, sư trụ trì bị sát hại. Linh hồn ông ấy chưa siêu thoát, và những oan hồn khác cũng bám theo. Ai dám bước vào… phải cẩn thận. Lời nguyền của chùa chưa ai phá nổi.”
Nhóm lắng nghe, cảm giác tim đập nhanh hơn, mồ hôi lạnh tuôn ra. An hỏi:
— “Ông có biết cách giải lời nguyền không?”
Cụ già lắc đầu:
— “Chỉ có sách cổ và các vật linh ở chùa mới có thể giúp. Nhưng hãy nhớ: chùa là nơi hồn ma và quyền năng cổ xưa thử thách lòng can đảm và trực giác của kẻ sống.”
Khi bước qua cổng chùa, không khí thay đổi đột ngột. Nhiệt độ giảm mạnh, mùi đất ẩm mốc và hương khói trộn lẫn, tạo cảm giác như cả không gian đang thở và quan sát nhóm. Những bức tượng Phật phủ bụi, mắt khắc sâu như đang nhìn chằm chằm vào từng người. Ánh sáng đèn pin chiếu lên tường, những vệt sáng làm nổi bật bóng đen méo mó như linh hồn lẩn khuất trong các góc tối.
Huy run rẩy chỉ vào một bức tượng:
— “Nhìn kìa… có vẻ như… mắt tượng đang di chuyển theo chúng ta…”
Bóng tối dường như co lại, từng bước đi của họ vang lên trên nền gạch cũ, phát ra âm thanh cọt kẹt, như cả ngôi chùa đang nói chuyện với họ bằng ngôn ngữ vô hình.
Linh phát hiện một cuốn sách cổ, bìa da đã rách nát, chữ viết bằng chữ Nho cổ mờ nhòe. Khi mở ra, họ thấy những dòng thần chú, mô tả về các linh vật phong thủy, cách trấn áp hồn ma, và bí thuật giải trừ lời nguyền. Nhưng cuốn sách cũng cảnh báo:
“Người sống chạm vào lời nguyền sẽ phải trả giá bằng tâm hồn hoặc sinh mệnh. Ai dám bước vào chùa phải chuẩn bị sẵn tinh thần và linh vật bảo vệ.”
Mai thì thầm, mắt lấp lánh sợ hãi nhưng quyết tâm:
— “Chúng ta phải làm được. Nếu không, lời nguyền sẽ không chỉ ám làng này mà còn đeo bám chúng ta mãi mãi.”
Ngay lúc đó, từ một góc chùa, tiếng bước chân khẽ vang lên, nhưng không có ai xuất hiện. Một luồng khí lạnh vọt qua họ, như bàn tay vô hình sờ vào da thịt, khiến họ rùng mình và cảm giác máu trong cơ thể đông lại.
An nhíu mày, giọng run run:
— “Chúng ta phải đi theo sách cổ, tìm các vật linh và thực hiện nghi lễ… nhưng tôi… không biết liệu có đủ can đảm.”
Nhóm quyết định chia nhau quan sát, tìm các linh vật và vật trấn trạch, trong khi cố gắng giữ bình tĩnh, đồng thời cảnh giác với hồn ma và cạm bẫy thần bí xung quanh.
Đêm đầu tiên trong chùa, nhóm nhận ra rằng ngôi chùa là nơi hội tụ của tất cả những oan hồn trong làng, nơi mọi âm thanh, mọi bóng tối và mọi cảm xúc của họ đều có thể bị biến thành hiện thực. Đây không chỉ là cuộc khám phá, mà là trận chiến với chính nỗi sợ của bản thân, nơi từng bước đi có thể dẫn đến cái chết hoặc mất linh hồn.
Khi màn đêm buông xuống, cả nhóm ngồi quanh bàn thờ chính giữa chùa, nghe tiếng gió thổi qua mái ngói, tiếng lá khô rơi, tiếng thì thầm xa xăm. Mỗi người cảm nhận sự hiện diện của những linh hồn chưa siêu thoát, như muốn nhắn nhủ:
“Hãy chuẩn bị… điều kinh khủng nhất vẫn chưa tới…”
Họ biết rằng ngày mai, cuộc hành trình giải lời nguyền và đối mặt với hồn ma mạnh nhất trong chùa mới thực sự bắt đầu. Và mỗi bước đi tiếp theo sẽ làm lộ ra những bí ẩn rùng rợn, nguy hiểm, và những thử thách tâm linh mà họ chưa từng tưởng tượng.