bóng ma sau cánh cửa

Chương 3: Hành lang chết chóc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm buông xuống, lâu đài trở nên im lìm một cách đáng sợ. Sương mù quấn quanh các cột đá cũ kỹ, khiến Thanh Tâm và Linh cảm giác như bước vào một mê cung vô tận. Họ cầm đèn pin, đi dọc hành lang tầng hai – nơi từng có nhiều hiện tượng kỳ quái xảy ra.

Tường hành lang phủ đầy rêu, những ký hiệu cũ và mặt nạ bị nứt vỡ treo lộn xộn. Mỗi bước đi đều vang lên tiếng cọt kẹt của sàn gỗ, như thể cả lâu đài đang theo dõi. Linh nắm tay Thanh Tâm, giọng run:
“Cậu có nghe không? Tiếng thì thầm… tiếng cười… nó đang ở quanh đây.”

Bất ngờ, một luồng gió lạnh thổi qua, rèm cửa rung lên, làm ánh sáng đèn pin lập lòe. Trước mắt họ, một căn phòng đóng sập bất ngờ. Thanh Tâm cẩn thận mở cửa, phát hiện hiện trường ghê rợn: một xác chết mới, tay chân trói chặt, mặt nạ treo bên trên, mắt đỏ rực phản chiếu ánh sáng đèn pin.

Linh run run thốt lên:
“Lần này… rõ ràng hung thủ muốn chúng ta thấy nó. Đây là thông điệp.”

Thanh Tâm cúi xuống nhặt một mảnh giấy nhỏ, dòng chữ loang lổ máu:

“Ngươi không hiểu hết bóng tối… nhưng sẽ sớm biết.”

Họ đi tiếp, tới một hành lang hẹp, tường hai bên chạm sát nhau. Bỗng, bóng ma xuất hiện từ các góc tối, nửa người nửa khói, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào họ. Thanh Tâm lập tức giương đèn pin chiếu thẳng, nhưng bóng ma không lùi. Linh vội ném mảnh gương vỡ, phản chiếu ánh sáng lên mặt nạ – bóng ma rít lên, xoay vòng, rồi biến mất trong làn khói đen.

Hành lang trước mặt họ dường như kéo dài vô tận, và từng bước chân vang vọng như tiếng thét. Thanh Tâm nhận ra: mọi hiện tượng kỳ quái đều dẫn họ tới một căn phòng trung tâm, nơi bí mật lớn nhất của hung thủ và lời nguyền được cất giấu.

Trên tường hành lang, xuất hiện những vết máu mới, hình dáng méo mó, như đang dẫn lối. Linh nhìn kỹ, giọng run run:
“Cậu thấy không? Nó như muốn dẫn chúng ta… tới tận cùng.”

Thanh Tâm gật đầu:
“Chúng ta phải đi… không còn đường lui.”

Khi họ tiến vào cuối hành lang, cánh cửa gỗ cũ mở ra, để lộ một phòng rộng, sàn nhà trải đầy ký hiệu nghi lễ, các mặt nạ ghê rợn treo khắp nơi, ánh sáng đèn pin phản chiếu lên mặt nạ tạo thành vô số bóng ma nhảy múa trên tường. Thanh Tâm thì thầm:
“Đây… đây chính là trung tâm của bóng tối.”

Họ biết rằng: để phá án, phải đối diện trực tiếp hung thủ hoặc thực thể siêu nhiên đang ẩn sau tất cả, và chỉ cần sơ hở, họ có thể trở thành nạn nhân tiếp theo.

Đêm hôm đó, sương mù quấn quanh lâu đài như bức màn đen vô hình, nhắc nhở họ rằng bóng tối không chỉ là lời nguyền, mà còn là thử thách cho linh hồn, và những gì sắp xảy ra sẽ vượt ngoài sức tưởng tượng của con người.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×