bóng ma sau cánh cửa

Chương 4: Dấu vết trong ký ức nạn nhân


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, sương mù vẫn còn dày đặc trên thành phố. Thanh Tâm và Linh trở về sở cảnh sát, mang theo các manh mối từ lâu đài bỏ hoang. Phòng làm việc chìm trong ánh sáng vàng nhạt, các bản báo cáo, hình ảnh hiện trường và ký hiệu kinh dị phủ kín bàn.

Linh mở rộng hình ảnh các nạn nhân: tư thế chết, các vòng tròn máu, mặt nạ ghê rợn, và các ký hiệu trên tường.
“Thanh Tâm… cậu có thấy không? Mỗi nạn nhân… đều có một ký ức chung.”

Thanh Tâm nhíu mày, đưa tay lướt qua hình ảnh:
“Chúng ta cần tìm điểm chung, từ đó giải mã hung thủ và lời nguyền.”

Họ bắt đầu so sánh các vụ án:

  • Người đàn ông ở ngõ Vọng Cổ: tay chân bị trói, mặt hướng lên trần, mắt mở to, mặt nạ ghê rợn treo trên tường.

  • Xác trong lâu đài: tư thế tương tự, vòng tròn nghi lễ, ánh sáng lập lòe phản chiếu mặt nạ.

  • Một vụ án cũ chưa giải quyết: người phụ nữ chết trong tư thế kỳ quái, mắt mở trừng trừng, bàn tay vẽ ký hiệu trên sàn trước khi chết.

Thanh Tâm thốt lên:
“Chúng ta đang đối diện một mô thức. Hung thủ không giết ngẫu nhiên… mà chọn nạn nhân dựa trên nỗi sợ hoặc tội lỗi chưa thừa nhận.”

Linh lấy một cuốn nhật ký nạn nhân cũ, giọng run run đọc to:

“Tôi không thể thoát khỏi quá khứ… bóng tối luôn đuổi theo tôi… mắt tôi mở, tim tôi hoảng loạn, nhưng không ai tin…”

Thanh Tâm nhíu mày:
“Đúng vậy… bóng tối không chỉ là hung thủ, mà là tội lỗi và nỗi sợ sống dậy, ép họ vào cái chết.”

Họ quyết định tới bệnh viện tâm thần cũ, nơi từng giam giữ những người liên quan đến các vụ án, để tìm thêm manh mối. Ở đây, Linh phát hiện bản đồ cổ, đánh dấu các địa điểm nạn nhân trước đó, tất cả đều xung quanh lâu đài và hồ sương mù. Thanh Tâm nhìn bản đồ, giọng run:
“Vậy ra… tất cả nạn nhân đều liên kết với một lời nguyền cổ xưa.”

Chiều tối, họ trở lại lâu đài, mang theo bản đồ và các hình ảnh. Khi bước qua hành lang quen thuộc, bỗng tường rung nhẹ, ký hiệu trên tường như sống dậy, ánh sáng đèn pin phản chiếu tạo thành bóng ma nhảy múa. Thanh Tâm hít sâu:
“Chúng ta phải theo dấu bóng tối… và lần này, không thể sai sót.”

Bước vào căn phòng trung tâm, họ thấy mặt nạ ghê rợn quay dần trên trần nhà, các vòng tròn máu như xoáy vào trung tâm. Một luồng gió lạnh thổi qua, Linh run run thì thầm:
“Cậu nghĩ hung thủ… hay lời nguyền… đang quan sát chúng ta?”

Thanh Tâm im lặng, mắt dán vào các ký hiệu, chậm rãi nói:
“Cả hai. Chúng ta đang đi vào sâu nhất của bóng tối. Và chỉ khi thấu hiểu ký ức của nạn nhân, chúng ta mới có cơ hội phá án…”

Đêm buông xuống, hành lang lâu đài chìm trong sương mù và bóng tối. Thanh Tâm và Linh biết rằng mỗi bước đi sẽ đưa họ đến gần hung thủ hơn, nhưng cũng đồng nghĩa đối diện ảo giác, nỗi sợ, và cái chết. Mọi manh mối đều dẫn đến nghi lễ cổ xưa, mặt nạ, và hồ sương mù, nơi bí mật kinh hoàng đang chờ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×