Đêm đen dày đặc quấn quanh lâu đài. Sương mù từ hồ lan tỏa, mịt mờ và lạnh lẽo, khiến hành lang tầng hai như một mê cung vô tận. Thanh Tâm và Linh cầm đèn pin, bước nhẹ trên sàn gỗ kêu cọt kẹt, từng âm thanh vang vọng như tiếng thét từ quá khứ.
“Cậu có cảm giác… bóng tối đang dõi theo chúng ta không?” Linh thì thầm, giọng run.
Thanh Tâm nhíu mày, ánh mắt lạnh:
“Chắc chắn rồi… lần này chúng ta sẽ gặp trực tiếp hung thủ hoặc thứ gì đó đứng sau tất cả.”
Họ tiến vào căn phòng trung tâm tầng hai – nơi tập trung hầu hết dấu vết nghi lễ, mặt nạ và vòng tròn máu. Bỗng, từ bóng tối, xuất hiện một bóng người cao lớn, dáng nửa người nửa khói, đầu đội mặt nạ kinh dị, mắt đỏ rực như lửa. Thanh Tâm lập tức giương đèn pin chiếu thẳng, nhưng bóng đen không lùi.
Linh run run hét lên:
“Thanh Tâm… nó… nó di chuyển mà không phát ra tiếng!”
Thanh Tâm nhăn mặt, tay siết chặt súng. Bóng ma tiến tới, tiếng gió rít qua mặt nạ như tiếng thì thầm:
“Ngươi… không được phá vỡ bóng tối…”
Đột nhiên, từ các góc phòng, những bóng đen nhỏ hơn xuất hiện, xoay quanh họ như đàn côn trùng ma quái. Thanh Tâm hất đèn pin, ánh sáng phản chiếu lên các mặt nạ treo trên tường – chúng bắt đầu nhảy múa, méo mó và cười khúc khích. Linh rùng mình, giọng run:
“Chúng ta… sắp bị nhấn chìm trong bóng tối rồi…”
Bỗng, một luồng gió lạnh mạnh quét qua, mặt nạ trên trần nhà quay vòng, tạo thành ảo giác các khuôn mặt kinh dị hiện ra, nhìn thẳng vào họ. Thanh Tâm hít sâu, giọng run nhưng quyết liệt:
“Chúng ta phải tỉnh táo. Bóng tối hay hung thủ… đều có cách phá.”
Họ tiến tới vòng tròn máu ở giữa phòng, và Thanh Tâm phát hiện dấu vết giống ký hiệu trên mảnh giấy từ hiện trường đầu tiên. Anh chỉ vào:
“Đây là manh mối. Mỗi nạn nhân đều bị dẫn đến đây, và hung thủ đang dùng mặt nạ… như một biểu tượng của quyền lực và nỗi sợ.”
Linh run run nhấc mảnh gương vỡ trên tay, phản chiếu ánh sáng lên mặt nạ. Bóng ma rít lên, xoay vòng, rồi tan dần thành khói đen. Nhưng trước khi biến mất, nó để lại một bàn tay in dấu máu trên sàn, chỉ tay về phía một cánh cửa nhỏ ẩn sau màn rèm đen.
Thanh Tâm nhìn Linh, giọng nghiêm trọng:
“Cánh cửa đó… là nơi hung thủ hoặc thực thể chính đang ẩn náu. Chúng ta phải mở ra, và lần này… không được sai lầm.”
Đêm đó, sương mù quấn quanh lâu đài như một bức màn đen vô hình, nhắc nhở họ rằng bóng tối không chỉ là hung thủ, mà là thử thách cho linh hồn, và điều gì đang chờ phía sau cánh cửa nhỏ… sẽ vượt xa mọi tưởng tượng của con người.