Sương mù dày đặc từ hồ lan rộng khắp thành phố khi Thanh Tâm và Linh trở lại địa điểm nghiên cứu tiếp theo. Họ biết rằng mọi nạn nhân đều liên quan đến hồ sương mù, nơi hung thủ từng tiến hành nghi lễ cổ xưa để tạo ra nỗi sợ và quyền lực.
Họ đi dọc theo bờ hồ, nước đen như mực, sóng lăn tăn, phản chiếu ánh trăng mờ ảo. Từng bước đi vang vọng trong sương mù, và từng âm thanh bình thường lại trở nên ám ảnh: tiếng côn trùng kêu, tiếng nước lạch cạch, gió rít qua các ngọn cây.
Linh run run chỉ tay về phía một ngôi nhà hoang gần hồ:
“Cậu thấy không? Ánh sáng… như có người đứng bên trong, nhìn chúng ta.”
Thanh Tâm siết chặt tay lái, giọng nghiêm trọng:
“Chuẩn bị tinh thần. Lần này, chúng ta sẽ đối diện trực tiếp lời nguyền và hung thủ.”
Họ bước vào ngôi nhà. Bên trong, sàn nhà phủ bụi và vết máu khô. Trên tường, ký hiệu cổ xưa tạo thành một bản đồ các nạn nhân, tất cả đều xoay quanh hồ sương mù. Giữa phòng, một bàn nghi lễ với mặt nạ khổng lồ và nến cháy lập lòe như đang “hấp thụ” bóng tối xung quanh.
Đột nhiên, bóng đen từ hồ ùa vào phòng, tạo thành những hình người nửa khói nửa xác, mắt đỏ rực. Thanh Tâm lập tức giương đèn pin chiếu thẳng, nhưng các bóng ma phản chiếu trên tường, xoay vòng, và phát ra tiếng cười khàn khàn.
Linh run run:
“Cậu thấy không? Hồ… hồ như sống dậy.”
Một luồng gió lạnh thổi qua, nến lập lòe, và Thanh Tâm nhận ra mỗi bước chân của họ đều được dẫn dắt bởi hung thủ hoặc lời nguyền. Trên sàn, dấu chân ướt in vào bụi, nhưng không ai đứng đó. Thanh Tâm thầm nghĩ:
“Lời nguyền này… không chỉ rùng rợn mà còn thông minh. Nó thử thách chúng ta từng bước, ép chúng ta đối diện nỗi sợ sâu thẳm nhất.”
Bên cạnh bàn nghi lễ, Linh nhặt một cuốn sách cổ, trang giấy vàng ố, viết bằng ký tự lạ:
“Ai bước vào hồ sương mù sẽ thấy nỗi sợ của mình sống dậy. Ai hiểu và vượt qua, sẽ sống sót; ai nao núng, sẽ mất linh hồn.”
Thanh Tâm nhíu mày:
“Vậy ra hung thủ đang dùng nghi lễ cổ xưa để biến nỗi sợ thành sức mạnh… và tạo ra những hiện tượng siêu nhiên để kiểm soát nạn nhân.”
Bỗng, mặt nạ khổng lồ rung lên, mắt đỏ rực chiếu sáng khắp phòng, và từ hồ vang lên tiếng cười ghê rợn, hòa với tiếng nước vỗ vào bờ như lời đe dọa:
“Ngươi không thể thoát khỏi bóng tối… Hồ sẽ nuốt chửng linh hồn ngươi…”
Thanh Tâm kéo Linh ra khỏi bàn nghi lễ, giọng run nhưng quyết liệt:
“Chúng ta phải tìm ra hung thủ trước khi lời nguyền hoàn toàn nuốt chửng tất cả… nếu không, nỗi sợ sẽ chiến thắng.”
Đêm đó, sương mù quanh hồ dày đặc như một bức màn đen vô hình, nhắc nhở họ rằng lời nguyền không chỉ là nỗi sợ, mà còn là cạm bẫy chết người, và để phá án, họ phải vượt qua chính nỗi sợ của bản thân, đối diện với hung thủ và bí mật ghê rợn nhất.