Đêm xuống, sương mù từ hồ quấn chặt quanh lâu đài, tạo thành một lớp màn dày đặc, nhấn chìm mọi âm thanh. Thanh Tâm và Linh đứng trước cánh cửa dẫn vào tầng hầm bí ẩn, nơi họ tin hung thủ hoặc thực thể siêu nhiên đang ẩn náu. Cánh cửa cũ kêu kít khi đẩy ra, bức tường rêu phong dường như thở cùng họ.
Bên trong là một căn phòng rộng, ánh sáng lập lòe từ vài ngọn nến, phản chiếu lên vòng tròn nghi lễ khổng lồ và mặt nạ ghê rợn. Không khí nặng nề, mùi khét cháy và máu hòa lẫn. Thanh Tâm nhắm mắt hít sâu, giọng run nhưng kiên định:
“Linh, đây là lúc chúng ta phải đối diện trực tiếp… bóng tối và hung thủ.”
Từ bóng tối, xuất hiện bóng người cao lớn, đầu đội mặt nạ méo mó, mắt đỏ rực, như đã từng xuất hiện trong các hiện trường. Tiếng cười khàn khàn vang lên, lan tỏa khắp căn phòng, khiến cả hai lạnh sống lưng.
Linh run run giọng:
“Thanh Tâm… nó… nó… đang tiến về phía chúng ta!”
Thanh Tâm giương đèn pin chiếu thẳng, ánh sáng phản chiếu trên mặt nạ khiến bóng ma nhỏ hơn xuất hiện khắp phòng, mắt đỏ rực và miệng cười ghê rợn. Không còn nghi ngờ gì, đây là hung thủ hoặc thực thể đứng sau tất cả các vụ án, và mỗi hiện tượng kỳ quái đều là một phần của trò chơi chết người.
Bất ngờ, mặt nạ khổng lồ giữa vòng tròn nghi lễ rung lên, phát ra ánh sáng đỏ lập lòe, tạo thành ảo giác những khuôn mặt méo mó nhảy múa xung quanh họ. Thanh Tâm lập tức kéo Linh nép sát vào tường, tay cầm súng run run:
“Chúng ta phải tỉnh táo… mọi thứ ở đây đều là thử thách, không để nỗi sợ dẫn lối.”
Nhưng hung thủ không chỉ đứng yên. Một luồng gió mạnh từ vòng tròn nghi lễ thổi lên, nến lập lòe, và từ sàn nhà, một làn khói đen hiện ra, dần thành hình dáng người, đôi mắt đỏ rực, miệng cười méo mó, tiến gần họ. Linh hét lên, nhưng Thanh Tâm kéo cô ra, ánh đèn pin chiếu thẳng vào mặt nạ:
“Phản chiếu ánh sáng! Hãy dùng mọi thứ để giữ khoảng cách!”
Các bóng ma nhỏ quanh phòng quẫy đạp, như muốn nhấn chìm họ trong ảo giác kinh hoàng. Thanh Tâm quan sát kỹ, nhận ra mỗi động tác, mỗi ảo giác đều dẫn họ tới cánh cửa cuối cùng, nơi hung thủ thật sự ẩn náu. Anh thì thầm:
“Chúng ta phải đi tiếp… không còn đường lui.”
Bước qua vòng tròn, họ thấy một lối hầm nhỏ dẫn ra ngoài, ánh sáng mờ ảo từ bên ngoài chiếu vào, nhưng trước mắt là hung thủ thật sự đứng đó, tay cầm mặt nạ, cơ thể nửa người nửa khói. Thanh Tâm cầm súng, Linh run run đứng bên cạnh, và ánh sáng lập lòe phản chiếu lên khuôn mặt kinh dị, méo mó của hung thủ.
Bóng tối dày đặc như muốn nuốt chửng họ, tiếng cười ghê rợn vang vọng khắp hành lang, và họ biết rằng sau đêm này, chỉ có một trong hai khả năng: sống sót hoặc trở thành nạn nhân tiếp theo.
Thanh Tâm thì thầm:
“Linh… chúng ta đã đến đỉnh điểm của bóng tối. Và chỉ khi hiểu hết trò chơi này… mới có cơ hội phá án.”
Đêm đó, sương mù và bóng tối quanh lâu đài như một bức màn vô hình, nhắc nhở họ rằng hung thủ không chỉ là con người, mà còn là nỗi sợ và lời nguyền sống dậy, và mọi bước đi tiếp theo sẽ quyết định sinh tử.