Trời hửng sáng sau một đêm dài nặng nề. Sương mù vẫn quấn chặt lấy ngôi làng như chiếc khăn liệm khổng lồ, chẳng chịu tan. Tiếng gà gáy vang vọng yếu ớt trong không gian đặc quánh, nghe như vọng từ một thế giới khác. Người dân Bích Vân thức dậy với khuôn mặt hốc hác, lo âu, ánh mắt chòng chọc hướng về căn nhà gỗ của ông Lập. Nỗi ám ảnh về cái chết kỳ lạ chưa kịp lắng xuống, lại bị đẩy lên cao trào bởi những lời thì thầm truyền tai: “Đêm qua có người thấy bóng trắng lướt ngang căn nhà.”
Tin tức nhanh chóng vượt khỏi phạm vi làng. Chẳng mấy chốc, câu chuyện về cái chết của ông Lập cùng bàn tay máu bí ẩn đã xuất hiện trên vài diễn đàn mạng xã hội nhỏ. Người ta gọi đó là “án mạng trong làng sương”, gắn kèm những bức ảnh chụp mờ mờ của ngôi nhà gỗ, khiến nó càng thêm ma mị.
Trong một quán cà phê nhỏ ở thành phố cách làng Bích Vân hàng chục cây số, Nguyễn An – một nữ nhà báo tự do, đang lướt điện thoại thì bắt gặp bài viết ấy.
An khoảng gần ba mươi tuổi, dáng người mảnh khảnh, đôi mắt đen sâu thẳm luôn ánh lên vẻ trầm ngâm. Cô nổi tiếng trong giới báo chí không phải vì những bài phóng sự thông thường, mà vì loạt bài điều tra về các vụ án bí ẩn, thường pha lẫn yếu tố tâm linh. Có người khen cô “mắt nhìn xuyên bóng tối”, có người lại dè bỉu rằng cô chỉ giỏi dựng chuyện để câu view. Nhưng An chẳng bận tâm. Cô theo đuổi sự thật, bằng tất cả giác quan – trong đó có một thứ mà cô hiếm khi thừa nhận với ai: khả năng nghe thấy tiếng vọng từ quá khứ khi chạm vào một số đồ vật.
Khả năng ấy đến với An từ khi còn nhỏ. Mỗi lần cô chạm vào một món đồ gắn với biến cố mạnh, tai cô như vang lên những âm thanh lạ: tiếng thở gấp, tiếng khóc, thậm chí tiếng la hét. Càng trưởng thành, cô càng biết cách kiểm soát nó, dùng nó để phục vụ công việc điều tra. Nhưng đây cũng là bí mật lớn nhất, khiến cô trở nên khác biệt và đơn độc.
Khi đọc đến chi tiết “bàn tay máu hiện ra muộn” trong bài đăng, lòng An thoáng rùng mình. Đây không phải hiện tượng bình thường. Cô biết mình cần phải tận mắt chứng kiến hiện trường.
Đúng lúc đó, điện thoại rung. Một tin nhắn lạ hiện lên:
“Nếu cô muốn sự thật, hãy đến làng Bích Vân.
Án mạng chưa kết thúc. Người tiếp theo sẽ sớm chết.
Một kẻ đã thấy tất cả.”
An siết chặt điện thoại. Tin nhắn không hiển thị số người gửi, chỉ hiện “Ẩn danh”. Sự trùng hợp quá mức khiến cô băn khoăn: ai đã theo dõi mình? Vì sao lại mời gọi cô đến đó? Dù vậy, sự thôi thúc tìm hiểu đã mạnh hơn mọi do dự.
Cô hít sâu, đứng dậy. Cốc cà phê trên bàn còn bốc khói, nhưng lòng cô đã lạnh buốt.
Đường đến làng Bích Vân không dễ đi. Chiếc xe khách ọp ẹp rung lắc qua từng khúc cua ngoằn ngoèo, hai bên là núi non trùng điệp. Tài xế, một người đàn ông trung niên da rám nắng, vừa lái vừa nói chuyện với khách phía sau:
“Cô gì ơi, đi Bích Vân à? Dạo này chỗ đó lắm chuyện ghê rợn lắm. Người ta đồn có ma ám, chết chóc liên miên. Nếu không có việc gì gấp, tôi khuyên cô nên quay lại.”
An chỉ mỉm cười:
“Tôi là nhà báo. Chính vì có chuyện, tôi mới đến.”
Người tài xế lắc đầu, ra chiều tiếc nuối cho sự “liều mạng” của cô.
Khi xe dừng ở bến nhỏ cách làng vài cây số, An xuống, kéo theo chiếc balô gọn nhẹ. Trước mặt cô là con đường đất hun hút, chìm trong lớp sương dày đến mức chỉ nhìn thấy vài mét phía trước. Làn gió lạnh thổi qua khiến cô bất giác kéo cao cổ áo khoác.
Mỗi bước đi, tiếng giày lún xuống bùn ướt nghe như nhịp trống dồn dập. Cảnh vật xung quanh vắng lặng đến rợn người, chỉ có tiếng quạ kêu khàn khàn trên tán cây già nua.
Càng tiến sâu, cô càng cảm nhận bầu không khí đặc quánh, như có hàng ngàn con mắt vô hình dõi theo. Nhưng An không quay đầu. Cô biết, đằng sau nỗi sợ ấy, sự thật đang chờ.
Khi An đến đầu làng, dân làng Bích Vân đã tụ tập bàn tán. Vừa thấy người lạ, họ lập tức nhìn cô bằng ánh mắt nghi kỵ, lo âu. Một phụ nữ trung niên hỏi dồn:
“Cô là ai? Sao đến đây lúc này?”
An giới thiệu ngắn gọn thân phận nhà báo. Nhưng thay vì nhẹ nhõm, dân làng lại xôn xao hơn. Một cụ già lắc đầu, thì thầm:
“Không nên đâu... Làng này dính tới lời nguyền. Ai càng tìm hiểu, càng gặp nạn.”
Ngay lúc ấy, thiếu úy Hoài bước ra từ đám đông. Gương mặt anh vẫn còn phảng phất sự mệt mỏi sau đêm mất ngủ. Anh nhìn An, ánh mắt thoáng kinh ngạc:
“Cô... đến đây làm gì?”
“Tôi là Nguyễn An, nhà báo tự do. Tôi muốn tìm hiểu vụ án ông Lập.”
Hoài cau mày. Anh vốn không thích sự có mặt của báo chí trong lúc điều tra, càng không muốn một phụ nữ chen vào vụ việc phức tạp thế này. Nhưng sự quyết đoán trong ánh mắt An khiến anh chùn lại.
“Đây là hiện trường điều tra, không phải nơi để... săn tin. Cô nên về thì hơn.” – Giọng anh cứng rắn.
An mỉm cười nhạt:
“Nếu tôi về, ai sẽ viết sự thật? Anh biết đấy, những điều xảy ra ở đây không chỉ đơn giản là án mạng. Người ta sẽ không bao giờ tin, trừ khi có người kể lại.”
Câu nói ấy như chạm vào nỗi hoài nghi sâu kín trong lòng Hoài. Anh im lặng, rồi thở dài:
“Được. Nhưng cô phải đi cùng tôi. Tôi không muốn có thêm người mất tích trong làng này.”
Chiều hôm ấy, Hoài đưa An đến căn nhà gỗ. Ngay khi bước chân vào, An lập tức cảm nhận một luồng khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Không gian nơi đây khác hẳn với bên ngoài, dường như có một lớp màn vô hình đè nặng lên bầu không khí.
Cô tiến lại gần bức vách gỗ, nơi từng xuất hiện bàn tay máu. Dù cảnh sát đã lau sạch, vệt đỏ vẫn còn hằn mờ. An hít một hơi, đưa tay chạm vào.
Ngay tức thì, trong đầu cô vang lên âm thanh hỗn loạn: tiếng rượu chảy vào ly, tiếng bước chân lảo đảo, rồi đột ngột là tiếng thở dốc, tiếng gõ dồn dập như có ai đập vào cửa. Tiếp đó, một giọng thì thầm rợn người vang lên sát tai cô:
“Đừng mở cửa... hắn đang ở ngoài... bàn tay... bàn tay...”
An giật nảy, rụt tay lại. Trán cô rịn mồ hôi lạnh. Hoài nhìn cô đầy ngờ vực:
“Cô sao vậy?”
An lắc đầu, lấy lại bình tĩnh:
“Tôi... chỉ cảm thấy nơi này có gì đó không bình thường.”
Cô không thể tiết lộ khả năng của mình ngay, bởi chẳng ai dễ tin. Nhưng trong lòng, cô đã chắc chắn: trước khi chết, ông Lập nhìn thấy kẻ nào đó ngay bên ngoài cánh cửa. Và bàn tay máu... chính là tín hiệu để lại.
Tối hôm đó, khi trở về phòng nghỉ, An mở máy tính, ghi nhanh những gì mình nghe thấy. Cô vừa gõ vừa suy nghĩ: Ai đã gửi tin nhắn ẩn danh cho cô? Vì sao họ biết rõ cô quan tâm đến vụ này?
Khi An chuẩn bị tắt máy, điện thoại lại rung. Một tin nhắn mới hiện lên, vẫn từ số ẩn danh:
“Tốt. Cô đã đến.
Nhưng hãy nhớ, đừng tin bất kỳ ai trong làng này.
Người giết ông Lập... vẫn còn ở giữa họ.”
An nín thở, bàn tay siết chặt. Bên ngoài, sương mù lại dày thêm, gõ cửa kính như muôn vàn ngón tay vô hình.