bóng ma sau ô cửa

Chương 4: Ngôi miếu hoang bên rừng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều hôm ấy, khi ánh nắng cuối ngày nhạt dần, bầu không khí trong làng trở nên đặc quánh một cách lạ lùng. Những cơn gió từ triền núi thổi xuống, mang theo mùi ngai ngái của lá mục, quyện với mùi khói bếp khiến lòng người không yên.

Lan, sau một ngày dò hỏi khắp nơi, nhận ra rằng tất cả những người dân trong làng đều né tránh khi nhắc đến ngôi miếu nằm sâu trong rừng. Họ cúi mặt, lảng tránh ánh mắt của cô, thậm chí còn vội vã đóng cửa khi cô khẽ hỏi:

– “Ngôi miếu bỏ hoang bên rừng là ở đâu vậy bác?”

Không ai trả lời. Chỉ có một ông lão mù, ngồi run rẩy bên hiên nhà, khẽ thì thầm:

– “Đừng đi... đừng tìm đến nó. Miếu ấy không dành cho người sống...”

Câu nói nửa tỉnh nửa mê ấy ám ảnh Lan mãi cho đến khi màn đêm buông xuống.

Con đường vào rừng

Dù trong lòng có chút bất an, nhưng bản năng nghề báo thôi thúc Lan phải tìm đến nơi ấy. Bởi càng nhiều người né tránh, cô càng tin rằng trong ngôi miếu kia ẩn giấu một sự thật bị chôn vùi.

Sáng hôm sau, cô chuẩn bị một chiếc đèn pin, máy ảnh và cuốn sổ tay nhỏ. Tâm lý nghề nghiệp khiến cô luôn sẵn sàng ghi lại bất cứ chi tiết nào, dù là nhỏ nhất.

Một cậu bé chăn trâu, vô tình đi ngang, chỉ tay về phía con đường mòn dẫn sâu vào rừng. Giọng thằng bé khẽ run:

– “Cô đừng đi, trong đó có ma. Người làng cháu ai cũng sợ cả.”

Lan chỉ mỉm cười, xoa đầu nó, rồi một mình tiến bước.

Con đường nhỏ hẹp, đầy cỏ dại, càng đi sâu càng tối tăm. Những tán cây rậm rạp che khuất ánh mặt trời, biến nơi này thành một thế giới khác hẳn. Tiếng côn trùng kêu rả rích, tiếng lá khô xào xạc dưới bước chân như những tiếng thì thầm ma mị.

Thỉnh thoảng, Lan có cảm giác như có ai đó đang dõi theo từ phía sau. Cô quay lại, chỉ thấy những bụi cây lay động trong gió.

Ngôi miếu hiện ra

Sau gần một giờ đồng hồ men theo lối mòn, trước mắt Lan hiện ra một công trình cổ kính, rêu phong phủ kín.

Đó là một ngôi miếu nhỏ, mái ngói vỡ nát, tường loang lổ những vệt rêu xanh. Trước cổng miếu, hai pho tượng đá hình thú vật đã sứt mẻ, đôi mắt trũng sâu như đang nhìn thẳng vào kẻ đến gần.

Không gian xung quanh im phăng phắc. Đến cả tiếng chim hót cũng biến mất.

Lan bước qua cánh cổng gỗ đã mục ruỗng. Một luồng khí lạnh lập tức phả ra, khiến cô rùng mình. Bên trong, bàn thờ đổ nát, tro hương vương vãi, nhưng điều kỳ lạ là vẫn còn những que hương cháy dở. Ai đó đã đến đây gần đây.

Tiếng thì thầm trong gió

Lan giơ máy ảnh lên chụp vài tấm. Khi ánh đèn flash lóe lên, cô chợt cảm thấy phía sau mình có tiếng bước chân rất khẽ.

– “Ai đó?” – cô gọi lớn, giọng dõng dạc.

Không có tiếng trả lời.

Rồi bất chợt, từ góc tối của miếu, vang lên một tiếng thì thầm mơ hồ:

– “Đi đi... đi ngay... đừng quay lại...”

Lan giật bắn, lùi lại vài bước. Cô lia đèn pin khắp nơi, nhưng chỉ thấy những mảng tường rêu phủ và bóng tối dày đặc.

Cô nhắm mắt, hít sâu. Không, đây không phải lần đầu cô trải qua hiện tượng như vậy. Từ nhỏ, Lan đã có khả năng đặc biệt: mỗi khi chạm vào đồ vật gắn liền với ký ức mạnh mẽ, cô thường nghe thấy những âm thanh từ quá khứ.

Lần này cũng thế.

Lan tiến lại gần bàn thờ. Trên nền đất bụi mờ, cô phát hiện một chiếc vòng cổ bằng bạc, vương vết máu khô. Cô run rẩy nhặt lên.

Ngay lập tức, một dòng âm thanh hỗn loạn ùa vào tai: tiếng gào thét, tiếng khóc than, và cả tiếng hát nguyện rền rĩ.

Hình ảnh thoáng qua trong tâm trí cô: một người phụ nữ mặc áo dài trắng, bị trói trước bàn thờ, miệng bịt chặt, đôi mắt hoảng loạn. Xung quanh là bóng người lầm rầm đọc kinh, ánh lửa đỏ rực soi hằn gương mặt méo mó.

Lan hét lên, làm rơi chiếc vòng xuống đất. Hình ảnh vụt tắt, nhưng mồ hôi lạnh chảy ướt lưng áo.

Manh mối bị che giấu

Cô cúi xuống, quan sát kỹ chiếc vòng. Mặt trong có khắc một ký hiệu kỳ lạ: hình trăng lưỡi liềm ôm lấy một con mắt. Cô ghi chép vội vào sổ, chụp thêm vài tấm ảnh.

Đúng lúc ấy, phía sau miếu vang lên tiếng cành cây gãy răng rắc. Lan xoay người, lia đèn pin. Trong khoảnh khắc ánh sáng quét qua, cô thoáng thấy một bóng người cao gầy, khoác áo đen, đang đứng bất động giữa rừng.

Cô chớp mắt. Bóng người biến mất. Chỉ còn lại màn sương lãng đãng và những gốc cây già cỗi.

Lan khựng lại, tim đập dữ dội. Cô biết rõ: không phải ảo giác. Ai đó đã theo dõi mình từ đầu.

Rời khỏi miếu

Không muốn ở lại thêm, Lan vội nhét sổ tay và máy ảnh vào ba lô. Cô lùi ra ngoài, bước nhanh về lối mòn. Càng đi, cảm giác bị dõi theo càng rõ rệt.

Có lúc, cô nghe thấy tiếng thở khẽ sát bên tai, nhưng khi quay lại, chỉ có bóng tối phủ dày.

Khi ra khỏi khu rừng, nhìn thấy những mái nhà lờ mờ phía xa, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng, trong lòng Lan đã chắc chắn một điều: ngôi miếu hoang không chỉ là truyền thuyết. Nó là mắt xích quan trọng trong chuỗi án mạng của ngôi làng này. Và ai đó, một kẻ còn sống bằng xương bằng thịt, đang cố che giấu sự thật.

Lời thì thầm ám ảnh

Đêm đó, khi trở về phòng trọ nhỏ ở ven làng, Lan đặt chiếc vòng bạc trên bàn. Ánh trăng từ ngoài cửa sổ hắt vào, phản chiếu lên bề mặt vòng một ánh sáng lạnh lẽo.

Cô chợp mắt được một lúc thì tiếng thì thầm lại vang lên ngay bên tai:

– “Đừng tin chúng... máu... sẽ còn đổ...”

Lan choàng tỉnh. Mồ hôi lạnh túa ra, bàn tay nắm chặt lấy chiếc bút.

Cô biết, những gì mình sắp bước vào sẽ không chỉ là một vụ án. Đây là một cuộc đào sâu vào bóng tối, nơi ranh giới giữa người sống và linh hồn đã khuất trở nên mỏng manh hơn bao giờ hết.

Và ngôi miếu hoang kia... mới chỉ là khởi đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×