bóng ma sau ô cửa

Chương 6: Hung thủ không dấu vết


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, cả ngôi làng rúng động bởi một tin tức khủng khiếp: thêm một người chết.

Người ta tìm thấy xác ông Hòa – một nông dân sống ở rìa làng – ngay giữa sân nhà, trong tư thế quỳ gối, hai tay chắp trước ngực như đang cầu khấn. Gương mặt ông méo mó, đôi mắt trợn trừng đến cực điểm, như vừa chứng kiến điều gì ghê rợn trước khi chết.

Điều kỳ lạ nhất: không hề có vết thương nào trên cơ thể. Không dao đâm, không máu me. Chỉ có một vết bầm tím mờ mờ quanh cổ, như thể có bàn tay vô hình đã siết chặt lấy khí quản cho đến khi ông tắt thở.

Cảnh sát vào cuộc

Khi tin tức lan truyền, công an huyện lập tức được cử đến. Trưởng công an, một người đàn ông trung niên tên Quang, có gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc lạnh. Ông nhanh chóng cho phong tỏa hiện trường, yêu cầu dân làng đứng xa.

Lan chen trong đám đông, quan sát từng chi tiết. Thói quen nghề nghiệp khiến cô chú ý: trên nền đất trước sân, có vết trượt mờ nhạt, như thể ông Hòa đã bị lôi đi một đoạn rồi mới gục xuống. Nhưng điều kỳ lạ là không có dấu chân của bất kỳ ai khác.

Một chiến sĩ công an thì thầm với Quang:

– “Thưa anh, không tìm thấy dấu vết gì khả nghi. Cửa nhà không bị phá, tài sản còn nguyên, không có dấu hiệu giằng co.”

Quang cau mày.

– “Không có hung khí, không có dấu chân. Chẳng lẽ ông ta tự siết cổ mình đến chết?”

Lời nói khiến cả nhóm công an khẽ rùng mình.

Lan lặng lẽ rút sổ tay ghi chép. Trong đầu cô hiện lên tiếng thì thầm từ đêm qua: “Máu sẽ còn đổ...” Phải chăng cái chết của ông Hòa chính là sự tiếp nối cho lời cảnh báo ấy?

Lời đồn lan rộng

Dân làng bắt đầu xì xào, tiếng bàn tán nổi lên khắp nơi:

– “Lời nguyền rồi... lại là lời nguyền!”

– “Ông Hòa vốn tham gia xây miếu ngày xưa. Có khi... bị thần linh trừng phạt.”

– “Không phải người thường giết đâu, là ma quỷ đấy!”

Không khí hoang mang bao trùm, ai cũng nhìn nhau bằng ánh mắt sợ hãi. Nhiều gia đình đóng cửa im lìm, treo bùa chú trước hiên.

Lan để ý, có vài ánh mắt trong đám đông lảng tránh cô, đặc biệt là những người lớn tuổi. Họ không muốn nói, nhưng rõ ràng họ biết nhiều hơn những gì đang diễn ra.

Cuộc trò chuyện với Trưởng công an Quang

Chiều hôm đó, Lan tìm cách tiếp cận Quang. Ông vốn không ưa phóng viên, nhất là trong những vụ án nhạy cảm, nhưng sự cứng rắn trong thái độ của Lan khiến ông miễn cưỡng chấp nhận.

– “Cô Lan, đúng không? Tôi biết cô. Nhà báo chuyên chọc vào những chỗ không ai dám chạm đến.” – Quang khoanh tay, ánh mắt dò xét.

– “Tôi không chọc. Tôi tìm sự thật.” – Lan đáp, giọng dứt khoát. – “Ông Hòa chết không phải ngẫu nhiên. Tôi tin cái chết này liên quan đến ngôi miếu hoang trong rừng.”

Quang nhíu mày. – “Cô dựa vào đâu?”

Lan lặng vài giây, rồi đưa ra bức ảnh chụp chiếc vòng bạc cùng ký hiệu kỳ lạ.

– “Tôi tìm thấy cái này trong miếu. Nó có thể liên quan đến một nghi thức cổ. Tôi nghi rằng nạn nhân là một phần trong chuỗi những cái chết có tính chất nghi lễ.”

Quang cầm lấy bức ảnh, nhìn thoáng qua. Ánh mắt ông lóe lên sự ngạc nhiên nhưng rất nhanh trở lại lạnh lùng.

– “Cô không nên nhúng tay vào vụ này. Nguy hiểm.”

– “Nguy hiểm là thật. Nhưng nếu không tìm ra sự thật, sẽ còn người nữa chết.” – Lan nói chậm rãi, nhìn thẳng vào mắt ông.

Khoảnh khắc im lặng kéo dài. Cuối cùng, Quang thở dài:

– “Nếu cô đã quyết, thì ít nhất hãy cẩn thận. Chúng tôi cũng không muốn thêm một xác chết nào nữa.”

Ngôi nhà trống

Chiều muộn, Lan lén quay lại nhà ông Hòa. Căn nhà nhỏ, cánh cửa gỗ khép hờ. Không có ai canh gác, vì dân làng hầu như chẳng dám bén mảng đến gần.

Bước vào, mùi ẩm mốc và khói nhang ám đầy không gian. Trên bàn thờ, nhang còn cháy dở. Lan tiến lại, chạm tay vào bát hương.

Một luồng khí lạnh ập đến. Cảnh tượng mờ ảo hiện ra: ông Hòa quỳ gối, miệng lắp bắp cầu khấn. Phía sau lưng ông, một cái bóng cao gầy khoác áo đen lặng lẽ tiến đến, giơ tay siết cổ ông từ phía sau. Ông giãy giụa, nhưng bóng đen kia không phát ra tiếng động, không để lại dấu vết.

Hình ảnh tan biến. Lan ngồi sụp xuống, thở gấp.

Cô biết, hung thủ không phải ma quỷ, mà là con người. Nhưng hắn hành động khéo léo đến mức như vô hình.

Manh mối trong chiếc hộp gỗ

Lan tiếp tục lục soát. Trong góc tủ cũ kỹ, cô phát hiện một chiếc hộp gỗ khóa kín. Khóa đã rỉ sét, dễ dàng bị bẻ.

Bên trong, vài trang giấy ố vàng. Cô run rẩy lật ra, nhận thấy đó là bản ghi chép những buổi họp bí mật nhiều năm trước.

Nội dung mơ hồ, nhưng có một câu lặp đi lặp lại: “Máu trả ơn, làng được bình yên.”

Trong một trang cuối, có danh sách tên. Trong đó, cái tên Hòa được gạch đỏ.

Lan nắm chặt cuốn giấy, tim đập dữ dội. Rõ ràng, ông Hòa không phải nạn nhân ngẫu nhiên. Ông ta đã có liên quan đến một nghi thức bí ẩn nào đó – và giờ đến lượt ông bị “thanh toán”.

Đêm kinh hoàng

Khi rời nhà ông Hòa, trời đã tối đen. Con đường làng vắng lặng, chỉ còn tiếng chó sủa xa xa. Lan bước nhanh, nhưng cảm giác có người bám theo ngày càng rõ.

Tiếng bước chân sau lưng, đều đặn, sát sạt. Cô quay ngoắt lại – trống trơn.

Nhưng khi quay đầu đi tiếp, ở cuối con ngõ, một bóng đen cao gầy đứng sừng sững. Hắn không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ nhìn.

Lan lạnh sống lưng, tim đập như trống trận. Cô rút điện thoại định chụp, nhưng khi ánh đèn màn hình bật lên, bóng người đã biến mất.

Trở về phòng trọ, cô khóa cửa thật chặt. Nhưng suốt đêm, tiếng bước chân và tiếng gõ cửa khe khẽ không ngừng vang vọng trong đầu, khiến cô không sao chợp mắt.

Kết thúc chương

Lan biết, kẻ áo đen ấy chính là hung thủ, hoặc ít nhất là người bảo vệ bí mật của làng. Hắn hành động lặng lẽ, không để lại dấu vết, như thể tồn tại ngoài vòng pháp luật.

Nhưng Lan cũng chắc chắn một điều: càng nhiều người ngăn cản, bí mật càng lớn.

Cái chết của ông Hòa chỉ là khởi đầu.

Và để vén màn sự thật, cô sẽ phải đào sâu hơn nữa vào bóng tối đang bao trùm ngôi làng này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×