bóng ma sau ô cửa

Chương 7: Nhật ký bỏ quên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái ngói cũ kỹ của đồn công an xã. Không khí đặc quánh mùi ẩm mốc, pha lẫn mùi khói thuốc lá mà các điều tra viên hút suốt từ sáng. Vụ án mạng thứ ba trong vòng chưa đầy một tháng đã khiến cả ngôi làng chìm trong hoang mang cực độ. Cảnh sát lục tung từng con đường đất, từng bụi tre góc vườn nhưng vẫn chẳng thu được dấu vết nào.

"Không có dấu chân, không có vết máu loang, cũng không có hung khí bỏ lại." – Thượng úy Hòa, người phụ trách chính vụ án, vò đầu bứt tai khi đọc lại biên bản khám nghiệm. Giọng anh khàn đặc vì thiếu ngủ. "Nếu không phải là con người, thì chẳng lẽ...?"

Anh bỏ lửng câu nói, nhưng tất cả đều hiểu ẩn ý. Nỗi sợ hãi mơ hồ về những truyền thuyết trong làng đang dần lan sang cả đội điều tra.

Trong khi đó, Minh – nữ nhà báo vốn chỉ định đến viết một phóng sự – lại bị cuốn ngày càng sâu vào vòng xoáy này. Sau khi rời hiện trường vụ án, cô quyết định quay trở lại căn nhà gỗ đầu làng, nơi xảy ra vụ án mạng đầu tiên. Ngôi nhà vẫn bị niêm phong, nhưng với một chút khéo léo và sự quen biết của một cán bộ xã, Minh đã thuyết phục được cho vào trong lần nữa.

Bên trong căn nhà tối om, ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn pin quét qua từng góc bụi bặm. Minh di chuyển chậm rãi, quan sát kỹ hơn so với lần trước. Cô lắng nghe, một cách vô thức, như thể hy vọng những “tiếng thì thầm từ quá khứ” sẽ lại vang lên.

Bàn tay khẽ chạm vào chiếc tủ gỗ cũ kỹ. Một tiếng cạch khẽ vang lên – ngăn kéo dưới cùng bỗng trượt ra một chút. Minh giật mình, cúi xuống kiểm tra. Ngăn kéo này lúc trước cô nhớ rõ đã bị khóa chặt. Thế nhưng bây giờ, nó lại hé ra, như thể có ai cố tình để lộ.

Bên trong là một cuốn sổ bìa da nâu, ố vàng theo năm tháng. Cô đưa nó lên, cảm nhận rõ mùi mốc cũ đặc trưng của giấy đã ngấm hơi ẩm. Trên bìa, dòng chữ viết tay run rẩy:

“Nhật ký của Trần Văn Lập – 1979”.

Minh cau mày. Nạn nhân vụ án đầu tiên cũng mang họ Trần, nhưng thế hệ trẻ hơn. Liệu có sự liên quan nào chăng?

Cô lật những trang đầu tiên. Chữ viết xiên xẹo, nhưng đủ để đọc:

“Ngày 12 tháng 8. Lại có thêm một người mất tích trong rừng. Họ bảo do thú dữ. Nhưng ta biết, không phải. Ta thấy ánh đèn le lói trong đêm, nghe tiếng tụng niệm. Có kẻ đang làm điều cấm kỵ.”

“Ngày 20 tháng 8. Đêm qua ta mơ thấy máu tràn ra từ miếu cổ. Tỉnh dậy, tay ta đầy bùn đất. Ta không nhớ đã đi đâu. Nhưng ngoài sân có dấu vết như ai đó lôi vật nặng qua.”

“Ngày 3 tháng 9. Ta không dám kể cho ai. Lời nguyền đang sống lại. Chúng ta đều là quân cờ…”

Minh dừng lại, tim đập thình thịch. Những dòng chữ dở dang kết thúc bằng một vệt mực loang như thể ai đó đang viết dở thì bị giật phăng cây bút khỏi tay.

Đèn pin chao nhẹ, soi vào bức tường cạnh tủ. Có gì đó lạ. Cô bước lại gần: những ký hiệu kỳ quái được khắc sâu vào gỗ, phủ đầy bụi bẩn. Chúng giống những vòng xoáy lồng vào nhau, trông vừa giống bùa chú vừa như bản đồ sơ khai.

Cùng lúc ấy, một tiếng động khẽ vang lên ngoài sân – tiếng bước chân dẫm lên nền đất ướt. Minh tắt vội đèn pin, tim đập nhanh. Tấm cửa sổ cũ kẽo kẹt hé mở, cơn gió lùa vào, mang theo mùi ngai ngái của lá mục.

Qua khe cửa, Minh thoáng thấy một bóng trắng thấp thoáng giữa màn mưa. Người đó đứng bất động, như thể nhìn thẳng vào căn phòng nơi cô đang nấp.

Mấy giây căng thẳng trôi qua, bóng trắng quay đi, biến mất trong màn sương. Minh run rẩy, ôm chặt cuốn nhật ký vào ngực. Cô biết, bằng một cách nào đó, ai đó – hoặc thứ gì đó – không muốn cô đọc tiếp những trang còn lại.

Đêm hôm ấy, Minh ngồi trong phòng khách sạn nhỏ ở thị trấn. Cô lau khô từng trang sổ, cẩn thận đọc tiếp. Những ngày cuối cùng trong cuốn nhật ký, giọng điệu trở nên hoảng loạn:

“Ngày 10 tháng 9. Ta nghe tiếng khóc dưới hầm. Họ đã hiến tế. Máu thấm xuống đất. Chúng ta sẽ không bao giờ được yên.”

“Ngày 14 tháng 9. Họ gọi ta tham gia nghi thức. Nếu từ chối, ta sẽ trở thành vật tế tiếp theo. Nhưng nếu đồng ý, linh hồn ta sẽ chẳng bao giờ siêu thoát…”

Trang cuối cùng chỉ còn một dòng viết vội:

“Ai đọc được những dòng này… hãy rời khỏi làng trước khi quá muộn.”

Khi Minh gấp cuốn sổ lại, ngoài cửa sổ khách sạn, sương mù lại dày đặc. Dưới ánh đèn vàng vọt, cô thấy trên tấm kính có vết bàn tay in hằn – dù bên ngoài tầng ba không hề có ban công.

Cô quay phắt lại, tim thắt nghẹt. Cuốn nhật ký trong tay dường như trở nên nặng trĩu hơn, như đang chứa đựng một bí mật muốn nuốt chửng cả người sống.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×