boss là nữ phụ: thiên kim báo thù

Chương 3 : Chiếc Nhẫn Quay Về Vị Trí Cũ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau hành động dứt khoát xé tan lá đơn ly hôn, Tô Vãn cảm thấy một gánh nặng khổng lồ được trút bỏ. Cô biết mình đã có một khởi đầu vững chắc. Tuy nhiên, việc thuyết phục Lục Đình Kiêu chỉ là bước đầu, hàn gắn vết nứt kiếp trước mới là thử thách thực sự.

Buổi tối hôm đó, Lục Đình Kiêu trở về nhà muộn. Anh bước vào biệt thự với vẻ mệt mỏi thường trực trên khuôn mặt. Khác với sự hờ hững kiếp trước, Tô Vãn đã đứng đợi anh ở cửa.

"Anh về rồi," cô nói nhẹ nhàng, tiến lại gần và giúp anh cởi áo khoác.

Lục Đình Kiêu sững người. Ánh mắt anh ánh lên sự bối rối, dường như chưa quen với hành động chu đáo này. Anh lạnh lùng lùi lại một bước, giữ khoảng cách.

"Tôi tự làm được. Cô có vẻ rảnh rỗi," anh đáp, giọng nói vẫn trầm và xa cách.

Tô Vãn hiểu sự đề phòng của anh. Hai năm hôn nhân danh nghĩa đã khiến anh xây lên một bức tường thành kiên cố. Cô mỉm cười, nụ cười lần này chân thành, không hề có chút giả tạo.

"Em không rảnh, em đang bận làm vợ anh," cô trả lời, dũng cảm tiến tới. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên ngực anh. "Em đã chuẩn bị bữa tối rồi. Hôm nay có món Canh sườn hầm hạt sen mà kiếp trước anh từng khen ngon."

Lục Đình Kiêu thực sự ngạc nhiên. Món canh sườn hầm hạt sen là món mẹ anh hay làm, và anh chỉ tình cờ nhắc đến một lần duy nhất trong lúc trò chuyện với cô, khi cô đang cắm cúi xem tạp chí thời trang. Anh tưởng cô không hề để ý.

Anh im lặng, để cô dẫn vào phòng ăn. Bữa tối diễn ra trong không khí im lặng nhưng không còn ngột ngạt như trước. Tô Vãn chủ động gắp thức ăn cho anh, kể về những chuyện vụn vặt trong ngày, cố gắng khơi gợi không khí gia đình mà cả hai đã đánh mất.

"Chiếc nhẫn của anh..." Tô Vãn chợt lên tiếng, nhìn vào ngón tay áp út trần trụi của anh. "Sao anh không đeo?"

Lục Đình Kiêu nhấp một ngụm nước, giọng bình thản: "Cô đã ném chiếc của mình vào góc tủ, tôi nghĩ nó cũng chẳng có ý nghĩa gì với cô nữa."

Tô Vãn cúi đầu, lòng cô quặn lại vì hối hận. "Em xin lỗi. Em đã sai lầm. Nhưng giờ thì không đâu." Cô giơ tay mình lên. Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh dưới ánh đèn. "Em đã tìm lại nó, và em sẽ không bao giờ tháo ra nữa."

Cô lấy từ trong túi áo một chiếc hộp nhung nhỏ, bên trong là chiếc nhẫn cưới của anh. "Anh có thể cho em đeo lại cho anh không, Đình Kiêu?"

Lục Đình Kiêu nhìn sâu vào đôi mắt cô. Giờ đây, trong đôi mắt ấy không còn sự nổi loạn, chỉ có sự dịu dàng và một nỗi sợ hãi mất mát mơ hồ. Anh từ từ đưa tay ra, đặt lên bàn.

Tô Vãn mỉm cười. Cô khẽ nắm lấy bàn tay to lớn, lạnh lẽo của anh, rồi trân trọng lồng chiếc nhẫn vào ngón áp út.

"Đây là lời hứa của em. Em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa."

Ánh mắt Lục Đình Kiêu dao động mạnh. Anh nắm ngược lại bàn tay cô, lực đạo vừa phải, nhưng đủ để khiến Tô Vãn cảm nhận được sự ấm áp đang lan tỏa.

"Tôi hy vọng cô biết mình đang nói gì, Tô Vãn," anh khẽ nói. "Tôi không thích bị lừa dối."

"Em thề," cô đáp, siết chặt tay anh.

Sau bữa tối, Tô Vãn không vội vã đi ngủ. Cô biết, đã đến lúc phải bắt đầu kế hoạch báo thù. Cô vào phòng làm việc của mình, khởi động chiếc máy tính. Kiếp trước, cô từng là một thiên tài thiết kế trang sức và đầu tư ẩn danh dưới cái tên "V" trên mạng. Nhưng vì bị Tô Mẫn kích động, cô đã từ bỏ tất cả để theo đuổi cái gọi là "tình yêu" hão huyền.

"V" sẽ tái xuất.

Cô bắt đầu phân tích tình hình tài chính của gia đình họ Tô. Kiếp trước, chỉ trong vòng ba tháng tới, cha cô sẽ bị Trần Phong và Tô Mẫn gài bẫy một dự án đầu tư ma, dẫn đến việc kinh tế gia đình lao dốc và khiến ông bị đột quỵ.

Tô Vãn nhíu mày, cô bắt đầu soạn một email mật, gửi tới một địa chỉ bí ẩn. Cô dùng tài khoản "V" để cảnh báo về tính lừa đảo của dự án và cung cấp một vài bằng chứng tài chính không thể chối cãi.

Cha, con không thể nói sự thật với cha, nhưng con sẽ bảo vệ cha bằng cách riêng của mình.

Mải mê làm việc, cô không hề hay biết cánh cửa phòng làm việc đã khẽ mở. Lục Đình Kiêu đứng dựa vào khung cửa, lặng lẽ quan sát cô. Anh thấy Tô Vãn đang làm việc với những biểu đồ và con số phức tạp, ánh mắt sắc bén, hoàn toàn tập trung. Người phụ nữ ngây thơ, bốc đồng ngày nào đã biến mất, thay vào đó là một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ nhưng lại vô cùng hấp dẫn.

"Đã khuya rồi," anh lên tiếng.

Tô Vãn giật mình quay lại. "Đình Kiêu? Sao anh chưa ngủ?"

Anh bước vào phòng, nhìn lướt qua màn hình máy tính của cô. "Cô đang làm gì vậy?"

Cô nhanh chóng đóng cửa sổ lại, nhưng không có vẻ bối rối. "Em đang xem vài tin tức thị trường và một dự án đầu tư. Em muốn tìm việc làm."

Lục Đình Kiêu đi đến bên cô, bàn tay to lớn đặt lên vai cô. "Cô có thể dùng thẻ của tôi."

"Không," Tô Vãn kiên quyết lắc đầu. "Em muốn tự kiếm tiền, muốn tự chứng minh giá trị của mình. Hơn nữa..." Cô ngước nhìn anh, nở nụ cười tinh quái. "Em muốn làm một Phu nhân Lục thị có tiền đồ, để anh không bị mất mặt."

Lục Đình Kiêu nhìn cô. Gương mặt anh vẫn không biểu lộ nhiều cảm xúc, nhưng trong đôi mắt đen sâu thẳm lại lóe lên một tia sáng không thể che giấu. Anh không nghi ngờ cô nữa, mà bắt đầu bị sự thay đổi này thu hút.

"Được," anh đáp, giọng anh trầm ấm hơn. "Nếu cô cần giúp đỡ, tôi luôn ở đây."

Hồi kết chương: Tô Vãn biết cô đã thành công một nửa. Cô kiễng chân, khẽ đặt một nụ hôn lên má anh. "Cảm ơn anh, Đình Kiêu. Ngủ ngon."

Khi Tô Vãn đi vào phòng ngủ, Lục Đình Kiêu vẫn đứng đó. Anh đưa tay chạm vào má mình, nơi nụ hôn vừa rồi còn vương vấn. Anh nhìn về phía thùng rác, thấy những mảnh giấy vụn bị xé nát. Anh cúi xuống nhặt một mảnh, nhận ra đó là một phần của lá đơn ly hôn.

Lục Đình Kiêu mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi, lạnh lùng nhưng đầy cuốn hút. "Tô Vãn, cô có vẻ đã tìm lại được con đường của mình rồi." Anh ném mảnh giấy vào lửa, rồi đi theo bóng dáng cô. Màn đêm bao phủ, nhưng một ngọn lửa mới đã bắt đầu cháy lên trong căn biệt thự lạnh lẽo này.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×