boss là nữ phụ: thiên kim báo thù

Chương 4 : Cái Bẫy Đầu Tiên Cho Em Gái


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự thay đổi đột ngột của Tô Vãn khiến mọi người trong biệt thự Lục gia hoang mang, nhưng cô không bận tâm. Cô biết, màn kịch lớn nhất sắp diễn ra. Tối nay, nhà họ Tô tổ chức một bữa tiệc ấm cúng để mừng Tô Mẫn giành được một giải thưởng thiết kế trang sức cấp tỉnh – một giải thưởng lẽ ra thuộc về Tô Vãn kiếp trước.

Tô Vãn mặc một chiếc váy dạ hội đơn giản, thanh lịch nhưng không kém phần nổi bật, khoác tay Lục Đình Kiêu bước vào. Sự xuất hiện của cặp đôi Lục – Tô ngay lập tức thu hút mọi ánh nhìn.

Lục Đình Kiêu hiếm khi tham gia các buổi tiệc nhỏ như thế này. Anh là người đàn ông quyền lực nhất thành phố Giang, sự hiện diện của anh là lời khẳng định ngầm cho địa vị của Tô Vãn.

Cha Tô Vãn, ông Tô Trạch Minh, nhìn thấy con gái và con rể, ánh mắt lộ rõ vẻ nhẹ nhõm và vui mừng. Ông đã lo sợ cuộc hôn nhân này sẽ tan vỡ vì sự bướng bỉnh của con gái.

"Vãn Vãn, Đình Kiêu, hai đứa đến rồi," ông Tô mừng rỡ.

"Chào cha," Tô Vãn mỉm cười, nụ cười thuần khiết nhưng lại ẩn chứa sát khí.

Ngay lúc đó, Tô Mẫn bước tới, cô ta mặc chiếc váy lộng lẫy và cố gắng tỏ ra thục nữ. Cô ta khẽ cắn môi, ánh mắt ghen tị không che giấu khi nhìn thấy sự thâm tình Lục Đình Kiêu dành cho Tô Vãn.

"Chị à, em đã nghĩ chị sẽ không đến," Tô Mẫn nói, giọng điệu ngọt ngào nhưng ngụ ý mỉa mai. "Dù sao thì, chúc mừng em, chị luôn là người rộng lượng nhất mà."

Kiếp trước, Tô Vãn đã đáp lại bằng sự giận dỗi và ghen ghét, điều đó khiến cô trở nên xấu xí trong mắt mọi người. Nhưng kiếp này thì không.

Tô Vãn cười nhẹ, cầm ly rượu vang trên tay. "Giải thưởng chỉ là hư danh thôi, Mẫn Mẫn. Nhưng chị chúc mừng em thật lòng. Chị biết em luôn muốn được đứng trên sân khấu lớn." Cô nói nhấn mạnh từ "muốn được", ngụ ý Tô Mẫn luôn thèm khát thứ không thuộc về mình.

Tô Mẫn tái mặt, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. Cô ta định đưa tay khoác tay Lục Đình Kiêu, một hành động quen thuộc cô ta hay dùng để tỏ ra thân thiết. Nhưng Lục Đình Kiêu đã nhanh hơn, anh khẽ xoay người, khiến Tô Mẫn hụt tay.

"Tôi không thích bị người khác chạm vào," Lục Đình Kiêu lạnh lùng nói, chỉ để lại một câu làm Tô Mẫn cứng họng.

Trong lúc đó, Tô Vãn đã thấy Trần Phong. Hắn ta hiện đang là nhân viên trong công ty của cha cô, và đang cố gắng thể hiện mình là một thanh niên tài năng, cầu tiến.

Trần Phong đi tới, gương mặt hắn đầy vẻ hối hận giả tạo, hắn ta cố tình tiếp cận Tô Vãn khi Lục Đình Kiêu đang trò chuyện với đối tác.

"Vãn Vãn, anh biết em giận anh," Trần Phong khẽ nói, ánh mắt thâm tình nhìn cô. "Anh thật sự xin lỗi về chuyện hôm qua. Em biết đấy, anh yêu em nhưng anh không thể chấp nhận việc em quá bốc đồng... Anh hy vọng chúng ta vẫn có thể là bạn tốt, em hiểu ý anh không?" (Ý hắn là: "Hãy ly hôn nhanh đi, để anh có thể danh chính ngôn thuận đến với em.")

Tô Vãn nhìn hắn, nụ cười của cô vẫn giữ nguyên nhưng ánh mắt cô lại như nhìn một kẻ hề.

"Bạn tốt?" Tô Vãn nhếch mép. "Anh Phong, anh nghĩ tôi vẫn còn là cô gái ngốc nghếch tin vào mấy lời đường mật đó sao?"

Hắn ta giật mình, nhưng Tô Vãn không để hắn kịp phản ứng. Cô nghiêng người, ghé vào tai hắn, dùng giọng đủ để hai người nghe: "Tôi nghe nói anh đang tìm dự án lớn để chứng minh năng lực với cha tôi? Tôi có một thông tin rất tốt dành cho anh đây."

Cô đưa cho hắn ta một chiếc thẻ USB màu đen, dặn dò: "Trong đó là một dự án bất động sản ở vùng ngoại ô, lợi nhuận lớn, nhưng cần vốn gấp. Tôi đã nhờ người âm thầm kiểm tra rồi, nó hoàn hảo. Coi như đây là món quà chia tay của tôi dành cho anh."

Thực chất, đó chính là dự án "Đầm Lầy Tử Thần" mà kiếp trước Trần Phong đã dùng để lừa gạt cha cô, nhưng lần này, cô chủ động đưa nó cho hắn. Tô Vãn đã thay đổi toàn bộ dữ liệu kiểm định, khiến nó trông có vẻ hoàn hảo và lợi nhuận khủng, trong khi thực chất là một cái bẫy về pháp lý và tài chính không thể gỡ.

Lòng tham của Trần Phong bùng lên. Hắn biết Tô Vãn vẫn còn tình cảm với mình nên mới đưa thông tin mật này.

"Vãn Vãn, anh..."

"Đừng làm tôi thất vọng lần nữa, Anh Phong," Tô Vãn ngắt lời hắn, lạnh lùng. "Thời gian không chờ đợi ai đâu."

Vừa lúc đó, Tô Mẫn đi tới, thấy cảnh Tô Vãn và Trần Phong nói chuyện thân mật, cô ta không nhịn được. Cô ta cố tình đi qua, giả vờ vấp ngã, làm ly rượu vang đỏ trên tay đổ thẳng vào chiếc váy trắng kem của Tô Vãn.

"Ôi, em xin lỗi chị! Em vụng về quá!" Tô Mẫn thốt lên, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ đắc ý, chờ đợi Tô Vãn sẽ bùng nổ mà gào thét như kiếp trước.

Sự cố này khiến mọi người xung quanh lập tức đổ dồn ánh mắt về phía họ.

Nhưng Tô Vãn vẫn bình thản. Cô nhìn vết rượu đỏ loang lổ trên váy mình, rồi nhìn Tô Mẫn với ánh mắt kiên định, lạnh băng không chút giận dữ.

"Không sao, Mẫn Mẫn. Em không cố ý, chị hiểu." Cô nói một cách chậm rãi, sau đó, cô làm một hành động khiến mọi người bất ngờ.

Tô Vãn nắm lấy tay Tô Mẫn, nơi đang cầm ly rượu rỗng, và đổ thẳng số rượu còn lại lên chiếc váy hàng hiệu của cô ta.

"À, chị xin lỗi. Chị cũng hơi vụng về. Thôi thì, chúng ta 'cùng xấu' một chút cho có chị em nhé."

Tô Mẫn hoàn toàn choáng váng, không ngờ Tô Vãn lại dám hành động ngang ngược như vậy trước mặt nhiều người, đặc biệt là Lục Đình Kiêu.

Đúng lúc đó, Lục Đình Kiêu bước đến, không hề nhìn vết bẩn trên váy Tô Vãn. Anh đặt tay lên eo cô, kéo cô sát vào lồng ngực mình, ánh mắt sắc như dao nhìn thẳng vào Tô Mẫn.

"Phu nhân tôi bị kinh động rồi. Tô tiểu thư, cô nên cẩn thận lời nói và hành động của mình," Lục Đình Kiêu nói, giọng nói lạnh đến thấu xương, không một chút nể nang.

Hồi kết chương: Tô Vãn ngước lên nhìn Lục Đình Kiêu, thấy anh đang dùng đôi mắt thâm tình che chở cho mình. Cô mỉm cười, dựa vào anh, rồi khẽ nói với Tô Mẫn: "Mẫn Mẫn, hãy nhớ lấy. Từ giờ, mọi thứ em muốn lấy đi, chị đều sẽ đòi lại. Kể cả sự hối hận của em, cũng là của chị."

Nói xong, cô cùng Lục Đình Kiêu rời khỏi bữa tiệc, để lại Tô Mẫn đứng chết trân trong sự bẽ mặt và hoang mang tột độ. Tô Vãn biết, màn báo thù mới chỉ bắt đầu.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×