boss là nữ phụ: thiên kim báo thù

Chương 5 : Thử Lòng Nam Phụ Tra Nam


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi tối náo loạn tại nhà họ Tô, tin tức về việc Phu nhân Lục thị (Tô Vãn) bất ngờ thay đổi tính cách, trở nên sắc sảo và được Lục Đình Kiêu che chở hết mực lan truyền nhanh chóng trong giới thượng lưu. Tô Mẫn cay cú, nhưng không thể làm gì. Còn Tô Vãn, cô hoàn toàn hài lòng với phản ứng đó.

Sáng hôm sau, khi Lục Đình Kiêu vừa đi làm, Tô Vãn lập tức lên kế hoạch. Cô biết rằng lòng tham của Trần Phong đã bị kích thích bởi chiếc USB chứa đựng thông tin giả mạo về dự án "Đầm Lầy Tử Thần."

Tô Vãn hẹn Trần Phong ở một quán cà phê vắng vẻ. Cô đến trước, mặc một chiếc áo khoác trench coat thanh lịch, gương mặt được che khuất một nửa bởi chiếc kính râm lớn, tạo cảm giác bí ẩn và xa cách.

Trần Phong đến muộn, vẻ mặt hắn ta lộ rõ sự căng thẳng và hưng phấn. Hắn ta đã thức trắng đêm để xem xét dữ liệu trong USB và bị thuyết phục rằng đây chính là cơ hội vàng để hắn "một bước lên trời," vượt qua cả Lục Đình Kiêu.

"Vãn Vãn, anh đã xem tài liệu rồi," Trần Phong thì thào, giọng đầy vẻ nịnh nọt. "Em thật sự là Nữ thần may mắn của anh. Anh biết em vẫn còn tình cảm với anh."

Tô Vãn nhếch mép ẩn sau cặp kính. Tình cảm? Đúng vậy, tình cảm báo thù.

"Anh Phong, tôi đã nói đây là món quà chia tay của tôi," cô lạnh nhạt đáp. "Đừng hiểu lầm. Tôi chỉ muốn kết thúc tất cả với anh bằng một cách dứt khoát. Dự án này sẽ là một khởi đầu mới cho anh, và một sự kết thúc hoàn toàn cho chúng ta."

Trần Phong không hề để ý đến sự lạnh lùng của cô, tâm trí hắn ta đã hoàn toàn bị lợi nhuận làm cho mờ mắt. "Anh hiểu, anh hiểu. Nhưng... Vãn Vãn, anh cần một chút sự hỗ trợ về vốn. Dự án này quá lớn, cha em..."

"Không," Tô Vãn thẳng thừng ngắt lời. "Tôi không cho anh tiền. Tôi chỉ cho anh thông tin. Việc anh huy động vốn là việc của anh. Nếu anh cần bảo chứng, cứ nói với cha tôi rằng anh đã nhận được sự tư vấn từ 'V'."

Trần Phong kinh ngạc. "V? Thiên tài đầu tư ẩn danh đó sao? Em quen người đó à?"

"Anh không cần biết," Tô Vãn nói, đứng dậy. "Anh chỉ cần biết, nếu anh dùng cái tên đó để thuyết phục cha tôi, ông ấy sẽ tin tưởng anh hơn. Nhưng phải thật kín đáo, đừng để lộ là do tôi gợi ý. Cha tôi không thích tôi dính dáng đến công việc của ông ấy."

Tô Vãn biết rõ cha cô rất ngưỡng mộ "V" (người mà kiếp trước chính là cô, nhưng chưa từng công khai), nên chắc chắn ông sẽ cho Trần Phong cơ hội chứng minh bản thân nếu hắn ta được "V" bảo chứng. Đây chính là cách Tô Vãn dùng để đẩy Trần Phong vào chỗ chết một cách hợp pháp.

"Được! Anh hiểu rồi!" Trần Phong gật đầu lia lịa, hưng phấn tột độ. Hắn ta còn định nắm tay cô nhưng cô đã khéo léo né tránh.

Hồi kết cuộc gặp: Tô Vãn rời đi, để lại Trần Phong chìm đắm trong ảo vọng thành công. Cô biết, trong vòng một tháng nữa, hắn ta sẽ dồn hết tài sản và thuyết phục cha cô đầu tư vào dự án này.

Tối hôm đó, Tô Vãn đã quyết định thực hiện một bước đột phá trong mối quan hệ với Lục Đình Kiêu.

Cô tắm rửa sạch sẽ, thay một chiếc váy ngủ lụa màu đen huyền bí, sau đó bước vào phòng làm việc của anh.

Lục Đình Kiêu đang họp trực tuyến với các chi nhánh nước ngoài. Anh nhìn thấy cô, khẽ nhíu mày, ra hiệu cho cô ngồi yên. Tô Vãn ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa, nhưng ánh mắt cô lại tập trung vào anh, sự ngưỡng mộ hiện rõ.

Anh là một vị tổng tài lạnh lùng, quyết đoán. Giọng nói trầm thấp của anh khi đưa ra chỉ thị dứt khoát toát lên vẻ quyến rũ chết người. Cô chợt nhận ra, Lục Đình Kiêu của cô không hề vô vị, chỉ là cô chưa bao giờ chịu nhìn nhận anh.

Cuộc họp kéo dài hơn một tiếng đồng hồ. Khi kết thúc, Lục Đình Kiêu buông tai nghe, nhìn thấy Tô Vãn đang say sưa ngắm nhìn mình.

"Cô không ngủ sao?" Giọng anh khàn đặc vì nói chuyện lâu.

Tô Vãn bước lại gần, không nói gì, chỉ rót cho anh một cốc nước ấm. Cô đặt lên bàn, rồi vươn tay, nhẹ nhàng xoa bóp thái dương cho anh.

"Anh trông rất mệt. Anh là một người chồng tốt, nhưng anh cũng là một tổng giám đốc bận rộn. Em không nên chiếm hết thời gian của anh bằng những rắc rối vô nghĩa của em nữa."

Sự dịu dàng và lời lẽ thấu hiểu này làm Lục Đình Kiêu bất ngờ đến mức anh buông lỏng hoàn toàn. Cơ mặt anh giãn ra, và anh nhắm mắt lại, tận hưởng bàn tay mát lạnh của cô.

"Em học được điều này từ đâu vậy?" anh khẽ hỏi, mang ý dò xét.

Tô Vãn mỉm cười, một nụ cười ẩn chứa nỗi đau kiếp trước. "Từ giấc mơ của em. Trong giấc mơ đó, em thấy mình không còn có anh bên cạnh, và em đã phải tự làm mọi thứ, tự giải quyết mọi vấn đề. Em đã học được cách trân trọng những gì mình đang có."

Lục Đình Kiêu mở mắt, ánh mắt anh lúc này không còn sự đề phòng, mà là sự xúc động và một tia sáng ấm áp. Anh nắm lấy tay cô, kéo cô ngồi lên đùi mình.

"Tô Vãn," anh gọi tên cô một cách trầm ấm, đầy cảm xúc. "Cô nói cô sẽ không rời bỏ tôi nữa, phải không?"

"Vĩnh viễn không," Tô Vãn đáp, vòng tay ôm lấy cổ anh. Cô cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả vào tai mình.

Hồi kết chương: Lục Đình Kiêu cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu, không còn là nụ hôn hờ hững của nghĩa vụ, mà là sự khao khát dồn nén bấy lâu.

"Cô đã thành công, Tô Vãn," anh thầm thì sau nụ hôn, bàn tay anh siết chặt eo cô. "Cô đã khiến tôi bắt đầu tin tưởng lại cô."

Tô Vãn tựa vào lồng ngực vững chãi của anh, cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh. Cô biết, cô không chỉ lấy lại được chiếc nhẫn cưới, mà còn giành lại được người đàn ông vĩ đại này. "Em sẽ không làm anh thất vọng nữa, Đình Kiêu." Cô hứa. Đêm đó, căn phòng làm việc không còn lạnh lẽo, mà tràn ngập hơi ấm của sự hàn gắn và niềm hy vọng mới.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×