Đêm xuống, căn phòng nhỏ của Linh An chìm trong ánh đèn vàng nhạt. Chiếc đèn cổ vẫn đặt trên bàn, phát ra ánh sáng xanh lam mờ ảo, khiến căn phòng thêm phần kỳ lạ và bí ẩn. Linh An ngồi bên cửa sổ, tay run run, suy nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra: cảm giác gần gũi, hơi ấm, và luồng sức hút không thể cưỡng lại từ Dạ Vân.
Một lần nữa, khói từ đèn quấn quanh tay cô. Tim cô nhói lên, nhịp đập rộn ràng như muốn vỡ ra. “Dạ Vân… hôm nay ngươi muốn gì?” cô thì thầm, giọng vừa sợ vừa háo hức.
“Ta muốn ngươi hiểu… không chỉ bằng lý trí, mà bằng cả cơ thể và trái tim,” giọng Dạ Vân vang lên, trầm thấp, đầy mê hoặc.
Khói xanh quấn quanh cổ tay Linh An, di chuyển lên vai, rồi xuống dọc lưng, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, khiến cơ thể cô rung lên từng đợt sóng nhỏ. Cô khẽ nghiêng người, để cảm giác này tràn ngập mọi giác quan. Một luồng điện kỳ lạ chạy dọc xương sống, làm da thịt cô nổi gai ốc.
“Ngươi… cảm nhận được ta, phải không?” giọng Dạ Vân thì thầm, gần như áp sát tâm trí cô. Linh An không thể trả lời, chỉ biết nhắm mắt, để cảm giác này chiếm lĩnh toàn bộ cơ thể.
Lần đầu tiên, cô cảm nhận rõ ràng sức hút đầy quyền lực và gợi cảm của linh hồn này. Khói xanh quấn quanh cô như một bàn tay vô hình, ôm trọn cơ thể mà không gây đau đớn, chỉ để lại sự ấm áp và lôi cuốn đến mê hoặc. Cô muốn chống lại, nhưng cơ thể cô đã phản bội lý trí.
“Ta… muốn biết quá khứ của ngươi,” Linh An thì thầm, giọng run run. “Ngươi… vì sao bị phong ấn?”
Một khoảng lặng trôi qua. Rồi Dạ Vân trả lời, giọng trầm xuống, pha chút buồn bã:
“Ta là con trai của một gia tộc cổ xưa, quyền lực nhưng bị kẻ thù hãm hại. Chiếc đèn này… là nơi phong ấn ta, ngăn không cho kẻ thù chiếm đoạt linh hồn. Ta đã bị giam cầm trong đó hàng trăm năm.”
Linh An mở to mắt, tim cô đập mạnh. Cô chưa từng nghĩ rằng người đứng trước cô, dù chỉ là linh hồn, lại mang trong mình một câu chuyện cổ xưa, đầy bi thương và quyền lực.
“Và… ngươi… muốn ta giúp gì?” cô hỏi, giọng nhỏ nhẹ.
“Giải phong ấn. Ta sẽ ở bên ngươi, và ngươi sẽ hiểu thế nào là cảm giác thật sự… gần ta,” Dạ Vân thầm thì, giọng pha chút khiêu khích.
Khói xanh quấn quanh cô, dần di chuyển khắp cơ thể, nhẹ nhàng nhưng đủ khiến cô cảm nhận sự ấm áp, gợi cảm mà chỉ có Dạ Vân mới mang lại. Linh An lặng thinh, tim đập nhanh, hơi thở gấp. Cô cảm nhận cơ thể mình phản ứng một cách tự nhiên, từng lưng, vai, cổ đều căng lên trong cảm giác vừa sợ vừa ham muốn.
“Ngươi… mạnh mẽ hơn tưởng tượng,” Dạ Vân nói, giọng trầm ấm như nhấn mạnh sự chiếm hữu. “Nhưng cũng mềm mại, dễ bị cuốn theo… Ta sẽ không dừng lại, nếu ngươi cho phép.”
Linh An cắn môi, má đỏ bừng, nhưng không rút tay ra. Cô biết, cảm giác này vừa nguy hiểm vừa quyến rũ, nhưng bản thân cô đã bị cuốn vào sức hút của anh từ lâu, không thể chống lại.
Khói xanh ôm lấy cô, uốn lượn trên da thịt, nhẹ nhàng mà gợi cảm. Linh An cảm nhận từng nhịp tim, từng hơi thở trộn lẫn giữa sợ hãi và ham muốn. Một luồng điện chạy từ tay lên vai, xuống lưng, khiến cô run rẩy, tim đập dồn dập. Cô nhắm mắt, thở hổn hển, để cảm giác ấy lấp đầy mọi giác quan.
“Ta… sẽ ở bên ngươi, Linh An,” Dạ Vân thì thầm, giọng trầm, đầy quyền lực và mê hoặc. “Nhưng hãy nhớ, càng gần ta, ngươi càng không thể quay lại cuộc sống bình thường trước đây.”
Một khoảnh khắc im lặng, chỉ còn tiếng thở của Linh An và ánh sáng xanh mờ ảo từ chiếc đèn. Cô cảm nhận rõ ràng, mối quan hệ giữa cô và Dạ Vân đã bước sang một trang mới: vừa bí ẩn, vừa gợi cảm, vừa đầy thử thách.
Linh An mở mắt, ánh sáng xanh lam phản chiếu trên đồng tử, tim vẫn đập nhanh. Cô biết, từ giây phút này, cô sẽ bước vào một thế giới khác – nơi phép thuật, ham muốn và bí ẩn hòa quyện, nơi mà mỗi cảm giác, mỗi cử chỉ đều mang theo sức hút không thể cưỡng lại.
Chiếc đèn lặng lẽ tỏa ánh sáng, như nhắc nhở Linh An rằng, cuộc hành trình với Dạ Vân vừa mới bắt đầu… và những trải nghiệm gợi cảm, mê hoặc chưa bao giờ tạm nghỉ.