bức thư tình nơi chiến tuyến

Chương 5: Đi Tìm Anh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày 30 tháng 4 năm 1975.

Đất nước vỡ òa trong niềm vui thống nhất. Tiếng reo hò, tiếng hát ca vang dội từ Bắc chí Nam. Chiến tranh đã kết thúc. Mọi người ôm chầm lấy nhau, cười và khóc. Nhưng giữa biển người hân hoan đó, Lan lại cảm thấy một sự cô đơn đến tột cùng. Với cô, chiến tranh vẫn chưa kết thúc. Nó sẽ không bao giờ kết thúc, cho đến khi cô tìm thấy Dũng.

Khi bệnh viện dã chiến của cô được giải thể và mọi người bắt đầu hành trình trở về quê hương, Lan đã không quay về Hà Nội. Cô bắt đầu một cuộc hành trình khác, một cuộc hành trình của riêng mình: cuộc hành trình đi tìm anh.

Cô cầm trong tay một danh sách dài những bệnh viện quân y, những trại an dưỡng, những ban chỉ huy quân sự. Cô đi, đi mãi. Từ những cánh rừng Tây Nguyên, cô đi ngược ra những tỉnh miền Trung còn hằn sâu vết thương chiến tranh, rồi lại đi dần ra Bắc.

Mỗi một nơi cô đến, là một lần hy vọng rồi lại thất vọng. Cô lật giở từng trang sổ đăng ký thương binh, những cuốn sổ dày cộp ghi chi chít tên người. Mắt cô căng ra, tìm kiếm một cái tên quen thuộc: Nguyễn Minh Dũng. Cô hỏi han từng người lisyng, đưa cho họ xem tấm ảnh nhỏ của Dũng đã ố vàng. Có người lắc đầu không biết. Có người nhận ra, nhưng lại là một người Dũng khác, không phải anh.

Có những lúc, cô tìm thấy tên anh trong danh sách những người đã hy sinh. Tim cô như ngừng đập, tay chân bủn rủn, phải mất một lúc lâu cô mới nhận ra đó chỉ là một sự trùng hợp đau lòng.

Hành trình của cô kéo dài hàng tháng trời. Cô đã đi qua những vùng đất vừa được giải phóng, chứng kiến sự hoang tàn của chiến tranh, và cả sức sống mãnh liệt của con người đang dựng xây lại từ đổ nát. Nỗi tuyệt vọng nhiều lúc đã muốn đánh gục cô, nhưng cứ nghĩ đến lời hứa "anh sẽ về", cô lại tiếp tục đi.

Cuối cùng, sau gần ba tháng ròng rã, cuộc tìm kiếm của cô cũng đưa cô đến một trại an dưỡng lớn dành cho thương binh nặng ở ngoại ô Hà Nội. Nơi đây yên tĩnh, tách biệt với sự ồn ào của thành phố. Nhưng không khí lại nặng trĩu một nỗi buồn không tên. Nơi đây đầy những người lính trẻ, nhưng họ không còn nguyên vẹn nữa.

Lan run run bước vào phòng hồ sơ. Lại là một cuốn sổ dày. Cô lật từng trang, trái tim gần như không còn dám hy vọng nữa.

Và rồi, ngón tay cô khựng lại.

Nguyễn Minh Dũng. Sinh năm 1950. Quê quán: Hà Nội. Đơn vị:....

Tình trạng: Thương tật nặng loại 1/4. Mất cánh tay trái. Hiện đang điều trị phục hồi tâm lý.

Anh còn sống!

Lan bật khóc ngay tại chỗ, những giọt nước mắt dồn nén bao lâu nay cứ thế tuôn trào. Anh còn sống! Dù những dòng chữ "thương tật nặng" kia làm tim cô đau nhói, nhưng nó không thể nào so được với niềm vui sướng khi biết rằng, người cô yêu vẫn còn trên cõi đời này.

Cô hỏi thăm một cô y tá trẻ. Cô y tá chỉ tay ra khu vườn phía sau. "Anh Dũng ạ? Anh ấy hay ra ngồi ở cái ghế đá dưới gốc cây xà cừ lắm chị."

Lan từ từ bước ra khu vườn. Tim cô đập như muốn vỡ tung.

Và rồi, cô nhìn thấy anh.

Anh đang ngồi đó, trên một chiếc ghế đá, quay lưng về phía cô, lặng lẽ nhìn ra mặt hồ tĩnh lặng. Dáng người anh gầy và xiêu vẹo hơn trước rất nhiều. Mái tóc đen ngày nào giờ đã điểm vài sợi bạc.

Cô từ từ bước lại gần. Và rồi, tim cô như bị ai đó bóp nghẹt lại. Cánh tay áo bên trái của bộ quần áo thương binh, nó trống không, được ghim gọn gàng vào vai áo.

Dường như cảm nhận được có người, anh từ từ quay đầu lại.

Giây phút ánh mắt họ gặp nhau, cả thế giới như ngừng lại. Gương mặt anh đã không còn nét thư sinh của ngày xưa, thay vào đó là những vết sẹo, là sự mệt mỏi, khắc khổ của một người đã đi qua địa ngục.

Nhìn thấy Lan, phản ứng đầu tiên của Dũng không phải là vui mừng. Anh sững sờ, rồi trong mắt anh ánh lên một sự hoảng hốt, một nỗi mặc cảm, tự ti sâu sắc. Theo phản xạ, anh vội quay người đi, cố gắng che giấu đi phần cơ thể không còn nguyên vẹn của mình. Anh không dám nhìn thẳng vào cô.

Lan đứng đó, nước mắt lại trào ra. Cô khóc không phải vì thương tật của anh, mà vì nỗi đau đớn cô đang thấy trong mắt anh. Người lính dũng cảm của cô, người đã không sợ hãi trước bom đạn, giờ đây lại đang sợ hãi chính người con gái mà anh yêu thương.

Cô không do dự nữa. Cô chậm rãi bước tới, đi vòng ra phía trước, rồi từ từ quỳ xuống trước mặt anh.

Anh vẫn cúi gằm mặt, không dám nhìn cô.

Lan nhẹ nhàng đưa tay lên, không phải để lau nước mắt cho mình, mà để chạm vào cái phần vai áo trống không đó. Một cái chạm vô cùng dịu dàng, đầy sự trân trọng.

Cô ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt đẫm lệ nhưng chứa đựng một tình yêu thương vô bờ bến, một tình yêu không hề thay đổi.

"Em đã tìm được anh rồi, Dũng ơi," cô thì thầm.

Câu nói đó, giọng nói đó, đã phá vỡ tất cả những bức tường phòng ngự mà anh đã cố gắng dựng lên. Bờ vai anh bắt đầu run lên. Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống từ đôi mắt của người lính kiên cường, lăn dài trên gò má sạm đen, hằn sâu vết sẹo.

Anh ngẩng lên, cuối cùng cũng dám nhìn thẳng vào cô.

"Anh... anh đã về rồi đây, Lan," anh nói, giọng khản đặc.

Cô không nói gì thêm, chỉ rướn người tới, ôm chầm lấy anh, một cái ôm thật chặt, như muốn bù đắp cho tất cả những tháng ngày xa cách, lo âu và đau khổ. Anh cũng vòng tay phải còn lại, ôm lấy cô.

Chiến tranh, với họ, đến lúc này mới thực sự kết thúc. Lời hứa năm xưa, cuối cùng cũng đã được thực hiện.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.