bức thư tình nơi chiến tuyến

Chương 6: Trở Về Nhà


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cái ôm thật chặt ở trại an dưỡng đã xóa nhòa đi những năm tháng xa cách, nhưng lại không thể nào xóa đi được những vết sẹo mà chiến tranh đã để lại. Những ngày sau đó, Lan gần như dọn hẳn vào ở trong trại an dưỡng để chăm sóc cho Dũng. Cô giúp anh tập vật lý trị liệu, đọc sách cho anh nghe, và quan trọng nhất, là ở bên cạnh anh, như một lời khẳng định rằng cô không hề thay đổi.

Cuối cùng, ngày Dũng được xuất viện cũng đến.

Hành trình của họ là chuyến tàu Thống Nhất, lăn bánh từ Nam ra Bắc. Chuyến tàu chở đầy những người lính trở về, người còn nguyên vẹn, người mang trên mình những thương tật. Nó giống như một xã hội thu nhỏ của đất nước sau chiến tranh, có niềm vui đoàn tụ, nhưng cũng có cả những nỗi đau câm lặng.

Dũng ngồi bên cửa sổ, im lặng nhìn ra ngoài. Anh nhìn những cánh đồng lúa xanh mướt, những làng quê yên bình, những hình ảnh mà anh đã mơ về trong suốt những năm tháng ở chiến trường. Nhưng giờ đây, khi nó hiện ra trước mắt, anh lại cảm thấy xa lạ. Tâm trí anh vẫn còn kẹt lại ở những cánh rừng, những con suối, những trận đánh. Sự bình yên của quê hương lúc này, đối với anh, lại quá đỗi xa lạ và có phần đáng sợ.

Anh liếc nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên tấm kính cửa sổ. Một gã đàn ông gầy gò, mặt hằn sâu những nếp nhăn của sự khắc khổ, và một cánh tay áo trống không. Anh vội quay đi. Anh nhìn sang Lan, cô đang ngồi đọc sách, ánh nắng chiều chiếu lên mái tóc đen nhánh của cô. Cô vẫn xinh đẹp, dịu dàng và trọn vẹn như vậy. Một cảm giác tự ti, mặc cảm lại dâng lên, đắng chát trong cổ họng. Anh có còn xứng đáng với cô ấy nữa không?

Lan dường như cảm nhận được sự im lặng nặng nề của anh. Cô gấp sách lại, quay sang, mỉm cười. "Anh có muốn ăn chút gì không? Em có mang theo ít bánh chưng mà mẹ anh gửi cho."

Cô không hỏi anh đang nghĩ gì. Cô chỉ dùng những hành động quan tâm nhỏ nhặt để kéo anh về với thực tại. Cô bóc chiếc bánh chưng, cẩn thận đưa cho anh. Dũng, với một chút khó khăn, cũng đưa tay phải ra nhận lấy. Mùi thơm của nếp, của đậu xanh, của quê hương lan tỏa. Anh ăn một cách chậm rãi. Vị ngon của chiếc bánh như một dòng nước ấm, từ từ len lỏi, xoa dịu tâm hồn đang đầy bão tố của anh.

Khi đoàn tàu tiến vào ga Hàng Cỏ, sân ga đã đông nghẹt người. Những cuộc đoàn tụ vỡ òa trong nước mắt diễn ra ở khắp nơi. Bố mẹ Dũng, bố mẹ Lan đã đứng đợi sẵn ở đó.

Nhìn thấy đứa con trai duy nhất trở về, gầy gò và không còn nguyên vẹn, mẹ Dũng đã không kìm được mà bật khóc nức nở. Bà lao tới, ôm chầm lấy anh. Bố anh, một người đàn ông vốn rất nghiêm khắc, cũng quay đi, vai run lên. Ông bước tới, vỗ nhẹ vào bên vai còn lại của con trai. "Về là tốt rồi... Về là tốt rồi, con ạ."

Bố mẹ Lan cũng chạy tới, ôm lấy Dũng. Họ không hề có một chút ái ngại nào trước thương tật của anh. "Cảm ơn cháu đã trở về, Dũng," mẹ Lan nói, giọng nghẹn ngào. "Cả nhà lúc nào cũng mong tin cháu."

Sự chào đón ấm áp của hai bên gia đình khiến Dũng vô cùng xúc động, nhưng cũng làm anh thêm mặc cảm. Anh cảm thấy mình không xứng đáng với tất cả những tình yêu thương này.

Đêm đầu tiên ở nhà. Dũng nằm trong căn phòng ngủ quen thuộc của mình. Mọi thứ vẫn như xưa. Giá sách, bàn học, tấm ảnh chụp chung với Lan. Nhưng anh lại cảm thấy lạc lõng. Sự yên tĩnh của Hà Nội về đêm khiến anh không tài nào ngủ được. Anh đã quá quen với tiếng côn trùng trong rừng, tiếng súng nổ xa xa, tiếng đồng đội trở mình trong võng. Sự bình yên này... thật đáng sợ. Anh cảm thấy mình không còn thuộc về nơi này nữa.

Anh ngồi bật dậy, mồ hôi vã ra như tắm. Những hình ảnh của trận đánh cuối cùng lại ùa về.

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng khẽ mở. Lan bước vào, tay bưng một ly sữa ấm. Cô đã biết trước anh sẽ không ngủ được.

Cô không nói gì, chỉ ngồi xuống bên cạnh giường, đặt ly sữa lên bàn. Cô đưa tay ra, nắm lấy bàn tay phải đang run rẩy của anh.

"Ở đây... yên tĩnh quá. Anh không quen," Dũng nói, giọng khản đi, lần đầu tiên anh để lộ ra sự yếu đuối của mình.

Lan siết nhẹ tay anh. "Không sao đâu. Có em ở đây rồi. Dần dần... rồi anh sẽ quen lại thôi. Em sẽ cùng anh tập làm quen."

Cô cứ ngồi như vậy, nắm tay anh, không nói gì thêm. Sự im lặng của cô, sự hiện diện của cô, còn có sức mạnh hơn vạn lời an ủi. Nó như một sợi dây neo, từ từ kéo anh ra khỏi cơn bão trong tâm trí, trở về với thực tại bình yên.

Hành trình trở về nhà đã kết thúc. Nhưng hành trình để thực sự "về nhà" trong tâm hồn, thì chỉ vừa mới bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.