bức thư tình nơi chiến tuyến

Chương 7: Những Vết Sẹo Vô Hình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày sau đó là chuỗi ngày khó khăn nhất trong cuộc đời của cả Dũng và Lan. Ngôi nhà nhỏ của gia đình Dũng, nơi từng là một tổ ấm bình yên, giờ đây lại trở thành một chiến trường thầm lặng, nơi Dũng phải vật lộn với chính những con quỷ trong tâm hồn mình, và Lan là người đồng đội duy nhất của anh.

Anh phải học lại những điều tưởng chừng như đơn giản nhất. Học cách tự cài một chiếc cúc áo bằng một tay, một công việc có thể khiến anh mất cả chục phút và vã mồ hôi. Học cách cầm đũa, khi mà đôi đũa cứ rơi lả tả xuống mâm cơm, khiến anh tức giận đến mức hất đổ cả bát cơm. Học cách viết lại bằng tay phải, những nét chữ nguệch ngoạc, run rẩy, không còn chút bay bổng nào của chàng sinh viên khoa Văn năm xưa.

Mỗi một thất bại nhỏ trong những công việc đời thường đó lại khoét sâu thêm vào nỗi mặc cảm của anh. Anh trở nên ít nói, hay cáu gắt vô cớ. Anh đập vỡ một chiếc cốc chỉ vì không thể cầm nó một cách vững vàng. Anh gắt lên với mẹ khi bà cố gắng giúp anh mặc áo. Anh biết mình đang làm tổn thương những người mình yêu thương, nhưng anh không thể nào kiểm soát được con quái vật của sự bất lực và tức giận đang gào thét bên trong mình.

Nhưng vết thương thể xác không là gì so với những vết sẹo vô hình trong tâm trí. Hội chứng Hậu chiến (PTSD) hành hạ anh cả ngày lẫn đêm. Ban đêm, những cơn ác mộng về chiến trường lại ùa về, khiến anh giật mình la hét, mồ hôi đầm đìa. Ban ngày, chỉ một tiếng còi xe đột ngột ngoài đường, hay tiếng pháo nổ đì đùng của một đám cưới gần đó cũng đủ khiến anh giật bắn mình, theo phản xạ tìm chỗ nấp. Anh không dám ra khỏi nhà, không dám gặp lại bạn bè cũ. Anh sợ những ánh mắt tò mò, sợ những lời hỏi han thương hại.

Lan trở thành người duy nhất có thể ở bên cạnh anh trong những lúc đó. Tình yêu của cô giờ đây không còn là những lời nói ngọt ngào, mà là một sự kiên nhẫn vô bờ bến. Cô đã dùng tất cả những kiến thức y học và sự thấu cảm của một người đã từng ở hậu phương để giúp anh.

Cô không tranh cãi khi anh cáu gắt, chỉ lặng lẽ dọn dẹp những mảnh vỡ. Cô không cố gắng kéo anh ra khỏi những cơn ác mộng, chỉ ngồi bên cạnh, nắm chặt lấy tay anh cho đến khi anh bình tĩnh trở lại. Cô hiểu, anh không cần những lời an ủi sáo rỗng. Anh cần thời gian, và cần một sự hiện diện bình yên.

Cô bắt đầu tạo ra những thói quen mới cho họ. Mỗi sáng, cô đều pha một ấm trà sen thơm dịu, rồi cùng anh ngồi ở hiên nhà, im lặng ngắm những giọt sương còn đọng trên lá. Cô đọc sách cho anh nghe, không phải những cuốn tiểu thuyết lãng mạn, mà là những tác phẩm văn học kinh điển, những bài thơ mà ngày xưa anh từng yêu thích. Cô muốn đánh thức lại chàng sinh viên khoa Văn bên trong anh.

Một buổi chiều, cô mang về một bộ cờ tướng. "Lâu rồi em không chơi. Anh dạy lại cho em nhé?"

Dũng, ban đầu từ chối. Nhưng rồi nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Lan, anh lại xiêu lòng. Họ bắt đầu chơi cờ. Bàn cờ tướng, với những quy tắc rõ ràng, những nước đi logic, đã trở thành một thế giới nhỏ giúp anh tạm thời thoát khỏi sự hỗn loạn trong đầu. Nó đòi hỏi sự tập trung, sự tính toán, và nó giúp anh dần lấy lại được cảm giác kiểm soát.

Nhưng bước ngoặt thực sự lại đến từ một hành động rất nhỏ.

Hôm đó, khi đang giúp mẹ phơi quần áo, Lan vô tình làm rơi chiếc khăn tay thêu hoa lan của mình xuống đất. Đó là một chiếc khăn mới cô thêu để thay cho chiếc khăn cũ đã theo Dũng suốt những năm tháng chiến tranh.

Dũng, đang ngồi ở ghế đá gần đó, nhìn thấy. Theo một phản xạ tự nhiên, anh cúi xuống, cố gắng dùng một tay để nhặt nó lên. Nhưng vì không quen, anh loay hoay mãi mà không được. Sự bất lực quen thuộc lại ập đến, gương mặt anh sa sầm lại.

Lan đứng đó, cô không chạy lại giúp anh. Cô chỉ im lặng, chờ đợi.

Dũng nghiến răng, một sự bướng bỉnh và lòng tự trọng của người lính trỗi dậy. Anh không bỏ cuộc. Anh dùng chân, khéo léo kẹp chiếc khăn lại, rồi từ từ, cẩn thận dùng tay phải nhặt nó lên. Cuối cùng, anh cũng làm được.

Anh đứng dậy, phủi sạch bụi trên chiếc khăn, rồi bước tới, đưa nó cho Lan. Tay anh vẫn còn hơi run.

Lan nhận lấy chiếc khăn, rồi cô mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ và đầy tự hào. "Em cảm ơn anh."

Trong khoảnh khắc đó, Dũng chợt nhận ra. Anh không phải là một kẻ tàn phế. Anh vẫn có thể làm được mọi việc, chỉ là theo một cách khác, cần nhiều nỗ lực hơn. Và quan trọng nhất, anh vẫn có thể bảo vệ, chăm sóc cho người con gái anh yêu, dù chỉ là từ những việc nhỏ nhặt nhất.

Tối hôm đó, lần đầu tiên sau nhiều tháng, anh đã có một giấc ngủ trọn vẹn, không ác mộng.

Con đường phía trước vẫn còn rất dài và gập ghềnh. Những vết sẹo trong tâm hồn có lẽ sẽ không bao giờ lành lại hoàn toàn. Nhưng ngày hôm đó, dưới ánh nắng chiều của Hà Nội, Dũng đã bước được bước chân đầu tiên trên hành trình hàn gắn của mình. Và anh biết, anh không hề đơn độc trên hành trình đó.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.