bức thư tình nơi chiến tuyến

Chương 8: Viết Lại Từ Đầu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bước ngoặt nhỏ với chiếc khăn tay đã trở thành một tia sáng le lói, nhưng con đường phía trước Dũng vẫn còn chìm trong bóng tối. Anh đã bớt đi những cơn cáu gắt vô cớ, nhưng sự trầm lặng và xa cách thì vẫn còn đó. Anh giống như một ốc đảo, tự cô lập mình khỏi thế giới xung quanh, và Lan là người duy nhất được phép bước vào, nhưng cũng không thể nào chạm tới được tầng sâu nhất trong tâm hồn anh.

Lan biết, cô không thể chỉ dùng sự kiên nhẫn để chờ đợi. Cô cần phải chủ động hơn, phải tìm cách khơi lại ngọn lửa sống đã gần như lụi tàn bên trong anh. Cô nhớ về Dũng của ngày xưa, chàng sinh viên khoa Văn say mê văn chương, với ước mơ trở thành một nhà văn.

Một buổi sáng, cô trở về nhà với một món quà nhỏ. Không phải quần áo mới hay đồ ăn ngon. Đó là một tập giấy trắng tinh, một cây bút máy Parker mới và một lọ mực thơm. Cô đặt chúng lên chiếc bàn học cũ của Dũng, nơi đã phủ một lớp bụi mỏng.

"Em mua cho anh," cô nói khẽ. "Em nhớ ngày xưa anh thích viết lắm. Anh nói anh muốn viết một cuốn tiểu thuyết về Hà Nội."

Dũng, đang ngồi ở góc phòng, liếc nhìn những vật dụng quen thuộc đó. Gương mặt anh không có vẻ gì là vui mừng, trái lại còn tối sầm lại.

"Người đó chết rồi," anh nói, giọng lạnh lùng. "Chàng sinh viên mơ mộng đó đã chết ở chiến trường rồi. Giờ chỉ còn một thằng thương binh vô dụng thôi."

Lan không tranh cãi. Cô chỉ lặng lẽ lau sạch chiếc bàn, sắp xếp lại chồng giấy và cây bút một cách ngay ngắn. "Em cứ để đây. Khi nào anh muốn, thì hãy viết."

Những ngày sau đó, chồng giấy và cây bút vẫn nằm im ở đó, không ai đụng tới. Nhưng Lan biết, sự hiện diện của chúng đã gieo vào lòng Dũng một hạt mầm. Thỉnh thoảng, cô thấy anh ngồi lặng lẽ, nhìn chằm chằm vào chúng, ánh mắt đầy vẻ phức tạp.

Rồi một đêm mưa rả rích. Những cơn ác mộng lại tìm về với Dũng. Anh giật mình tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa, tim đập loạn xạ. Hình ảnh của Hùng, người đồng đội trẻ mà anh đã không thể cứu được, lại hiện về.

Anh không thể ngủ lại được nữa. Anh bước ra khỏi phòng, đi đến bàn học. Dưới ánh đèn vàng vọt, anh nhìn cây bút máy. Theo một sự thôi thúc vô hình, anh mở nắp bút, chấm vào lọ mực, và bắt đầu viết.

Anh không viết về Hà Nội, không viết về những câu chuyện tình lãng mạn.

Anh viết về Hùng.

Anh viết về nụ cười ngây ngô của cậu lính trẻ khi lần đầu nhận được thư nhà. Anh viết về tiếng hát lạc giọng của cậu trong những đêm văn nghệ ở chiến hào. Anh viết về khoảnh khắc cuối cùng, khi cậu ta ngã xuống, ánh mắt vẫn còn nhìn về phía anh.

Những con chữ bắt đầu tuôn ra, không phải từ lý trí, mà từ chính trái tim đầy sẹo của anh. Anh viết, viết mãi. Nước mắt anh rơi, hòa cùng với nét mực đen trên trang giấy trắng. Anh không còn viết với tư cách của một nhà văn, mà là của một người sống sót đang kể lại câu chuyện của những người đã nằm xuống.

Đó là một đêm không ngủ. Khi những tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu vào, Dũng đã viết xong câu chuyện đầu tiên của mình. Anh mệt lả đi, nhưng trong lòng lại cảm thấy một sự nhẹ nhõm kỳ lạ, như vừa trút được một gánh nặng đã đè nén bấy lâu.

Lan thức dậy, thấy anh ngủ gục trên bàn viết. Cô không đánh thức anh, chỉ lặng lẽ lấy một chiếc chăn mỏng đắp cho anh. Rồi cô cầm những trang giấy anh vừa viết lên đọc.

Cô đọc, và cô khóc. Cô khóc không phải vì câu chuyện quá bi thương, mà vì cô đã thấy lại được anh. Chàng sinh viên khoa Văn của cô, với một tâm hồn nhạy cảm và một trái tim nhân hậu, anh ấy đã trở về, qua từng con chữ.

Kể từ ngày hôm đó, viết lách đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Dũng. Nó là liệu pháp tâm lý tốt nhất, là cách để anh đối mặt và sắp xếp lại những ký ức hỗn loạn của mình. Anh viết về những trận đánh, về tình đồng đội, về nỗi sợ hãi, sự hy sinh, và cả những khoảnh khắc bình yên hiếm hoi giữa chiến tranh.

Lan trở thành độc giả đầu tiên và trung thành nhất của anh. Cô không góp ý về văn phong hay câu chữ. Cô chỉ ở bên cạnh, pha cho anh những ấm trà, sắp xếp lại những bản thảo, và cho anh một sự im lặng cần thiết để anh có thể đối mặt với thế giới nội tâm của mình.

Dần dần, Dũng bắt đầu mở lòng hơn. Anh kể cho Lan nghe về những câu chuyện đằng sau những trang viết. Những vết sẹo vô hình trong tâm hồn anh, qua việc được kể lại, được viết ra, dường như cũng bớt đi phần nào sự nhức nhối.

Một buổi chiều, khi anh vừa viết xong chương cuối cùng của bản thảo đầu tay, Lan mang đến cho anh một lá thư.

"Của một người bạn cũ của anh," cô nói. "Anh ấy giờ đang làm biên tập viên cho một nhà xuất bản lớn."

Dũng ngập ngừng. Anh viết, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ cho ai khác đọc, ngoài Lan.

"Hãy thử đi anh," Lan khích lệ. "Câu chuyện của anh, của các đồng đội, xứng đáng được mọi người biết đến."

Được sự động viên của cô, Dũng đã đồng ý. Anh cẩn thận chép lại bản thảo, cùng Lan cho vào một phong bì lớn, gửi đi.

Hành trình hàn gắn vẫn còn dài. Nhưng ngày hôm đó, khi gửi đi bản thảo, Dũng biết rằng mình không chỉ đang gửi đi một câu chuyện. Anh đang gửi đi quá khứ, gửi đi những nỗi đau, và đang bắt đầu viết lại một chương mới cho cuộc đời mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.