Những tuần lễ sau khi gửi bản thảo đi là những tuần lễ dài nhất trong cuộc đời Dũng. Anh lại rơi vào một trạng thái bồn chồn, lo âu khác. Nếu như trước đây anh chờ đợi những lá thư từ Lan giữa làn đạn, thì giờ đây, anh lại chờ đợi một lá thư từ nhà xuất bản giữa sự bình yên của Hà Nội. Nỗi lo sợ bị từ chối, bị xem thường ám ảnh lấy anh. Anh sợ rằng những câu chuyện đầy máu và nước mắt của mình sẽ bị xem là những lời kể lể tầm thường, không có giá trị.
Anh lại trở nên ít nói, hay ngồi một mình ngoài hiên, mắt nhìn xa xăm. Lan hiểu được nỗi lòng của anh. Cô không hỏi han, thúc giục. Cô chỉ lặng lẽ ở bên, mang cho anh những tách trà, hay đơn giản là ngồi xuống cạnh anh, cùng anh nhìn ra khoảng sân nhỏ. Sự im lặng của cô là một lời động viên còn lớn hơn vạn lời nói.
Rồi một ngày, lá thư hồi âm cũng đến. Người đưa thư mang đến một phong bì lớn, trên đó có in logo của Nhà xuất bản Văn học. Tim Dũng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tay anh run đến mức không thể tự mình mở thư được. Lan đã cầm lấy, nhẹ nhàng mở ra giúp anh.
Bên trong là một lá thư được đánh máy cẩn thận, và cả bản thảo của anh, trên đó có chi chít những dòng ghi chú bằng bút đỏ.
Họ cùng nhau đọc lá thư. Đó là thư của ông Kiên, người bạn cũ của Dũng, giờ là một biên tập viên có tiếng.
"Dũng thân mến,
Tao đã nhận được và đọc rất kỹ bản thảo của mày. Trước hết, tao phải nói rằng, tao vô cùng xúc động và khâm phục. Mày và những người đồng đội đã trải qua những điều thật phi thường. Những câu chuyện mày kể rất chân thật, rất dữ dội. Tao tin rằng đây là một tác phẩm có giá trị, một chứng nhân lịch sử cần được xuất bản."
Đọc đến đây, mắt Dũng sáng lên. Một niềm vui sướng và nhẹ nhõm len lỏi trong lòng.
Nhưng ông Kiên viết tiếp:
"Tuy nhiên, với tư cách là một biên tập viên, tao cũng phải nói thẳng. Bản thảo của mày giống như một cuốn nhật ký chiến trường hơn là một tác phẩm văn học. Mày kể về các trận đánh, về sự hy sinh của đồng đội một cách rất chi tiết, nhưng người đọc gần như không thấy mày ở đâu cả. Không thấy được nỗi sợ hãi của mày, sự dằn vặt của mày, hay cả những lúc yếu đuối nhất. Mày đang kể lại câu chuyện với tư cách của một người quan sát, chứ không phải là một người trong cuộc.
Tao biết điều này rất khó khăn. Nhưng nếu mày thực sự muốn tác phẩm này chạm đến trái tim độc giả, mày phải dũng cảm hơn. Mày phải dám đối mặt và viết ra cả những vết sẹo trong chính tâm hồn mình. Hãy cho người đọc thấy được con người thật của mày, một người lính đã phải đấu tranh như thế nào để sống sót, không chỉ về thể xác, mà cả về tinh thần.
Tao tin mày làm được. Hãy sửa lại nó, đào sâu hơn nữa. Tao chờ bản thảo cuối cùng của mày."
Niềm vui vừa được nhen nhóm trong Dũng vụt tắt, thay vào đó là một sự hụt hẫng và một bức tường vô hình lại được dựng lên. Ông Kiên đã nói đúng. Anh đã viết về tất cả mọi người, nhưng lại cố tình lảng tránh chính bản thân mình. Anh sợ. Anh sợ phải sống lại những khoảnh khắc kinh hoàng đó một lần nữa. Anh sợ phải thừa nhận sự yếu đuối, sự sợ hãi của mình. Với một người lính, đó là điều còn khó khăn hơn cả việc đối mặt với cái chết.
Anh đẩy bản thảo ra xa. "Anh không làm được," anh nói, giọng đầy vẻ thất bại. "Anh không thể viết được nữa."
Anh đứng dậy, đi vào phòng, đóng sập cửa lại, bỏ lại Lan một mình với những trang giấy chi chít bút đỏ.
Lan không đi theo anh. Cô ngồi xuống, cẩn thận đọc lại từng trang bản thảo, đọc cả những dòng ghi chú của người biên tập. Cô hiểu được yêu cầu của họ, và cô cũng hiểu được nỗi sợ hãi của Dũng.
Tối hôm đó, cô không mang cơm vào phòng cho anh. Cô chỉ gõ cửa, rồi nói vọng vào: "Anh Dũng, em ra ngoài một lát nhé."
Cô đi bộ một mình trên những con phố quen thuộc của Hà Nội. Cô đi qua trường đại học cũ của họ, đi qua con đường Cổ Ngư nơi anh đã trao cho cô lời hứa. Ký ức ùa về, vẹn nguyên như ngày hôm qua.
Khi cô trở về, trên tay cô là một món quà nhỏ. Cô lại gõ cửa phòng Dũng. Lần này, anh mở cửa. Trông anh vô cùng mệt mỏi và tiều tụy.
Cô không nói gì, chỉ chìa món quà ra cho anh. Đó là một cuốn sổ tay nhỏ, bìa da màu xanh rêu, và một cây bút mới.
"Để làm gì?" anh hỏi, giọng khàn khàn.
"Để viết thư cho em," Lan đáp, giọng dịu dàng. "Như ngày xưa vậy."
Cô nhìn thẳng vào mắt anh. "Anh không cần phải viết cho nhà xuất bản, không cần phải viết cho độc giả. Anh cũng không cần phải cố gắng trở thành một nhà văn vĩ đại. Anh chỉ cần viết cho em thôi. Kể cho em nghe những điều mà anh chưa bao giờ dám kể. Kể cho em nghe anh đã sợ hãi như thế nào, đã đau đớn ra sao. Em sẽ không phán xét. Em chỉ muốn được lắng nghe, muốn được chia sẻ gánh nặng cùng anh. Hãy xem em là độc giả duy nhất của anh, được không?"
Lời nói của cô như một chiếc chìa khóa, nhẹ nhàng mở ra cánh cửa tâm hồn đã đóng chặt của Dũng. Anh nhìn cô, người con gái đã luôn ở đó, kiên nhẫn và thấu hiểu. Anh nhận ra, anh không cần phải một mình gồng gánh tất cả.
Anh nhận lấy cuốn sổ và cây bút từ tay cô.
Đêm đó, anh không viết về những trận đánh hào hùng. Anh viết về đêm đầu tiên ở chiến trường, khi anh đã khóc một mình trong võng vì nhớ nhà. Anh viết về khoảnh khắc anh tưởng mình sẽ chết khi quả lựu đạn nổ tung. Anh viết về nỗi dằn vặt khi không thể cứu được Hùng. Anh viết về sự mặc cảm khi trở về với một thân thể không còn nguyên vẹn.
Anh viết cho Lan. Và khi viết cho cô, anh cũng đang viết cho chính mình.
Hành trình hàn gắn vết thương sâu nhất, hành trình đối mặt với chính con người thật của mình, một lần nữa, lại bắt đầu từ những con chữ.