bức tranh thời gian

Chương 3: Bí ẩn bức tranh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Ngọc Lan thức dậy trong căn phòng cổ kính, ánh sáng bình minh lọt qua cửa sổ tạo nên những vệt sáng nhấp nhô trên sàn gỗ. Cô ngồi trên giường, tay khẽ chạm vào cuốn nhật ký cổ mà cô tìm thấy hôm qua, lòng vẫn chưa hết bàng hoàng vì những dòng chữ kỳ lạ. Mỗi trang giấy mỏng, mực đen đã phai, nhưng vẫn in rõ câu chuyện của một thời xa xưa, câu chuyện về Hoàng Tử Minh Hạo – chàng trai trong bức tranh.

Ngọc Lan mở từng trang, mắt dõi theo từng chữ, cố gắng hiểu hết nội dung. Những dòng chữ không chỉ kể về cuộc sống trong cung, mà còn hé lộ một điều kỳ lạ: có một lời nguyền đã gắn chặt Hoàng Tử Minh Hạo với bức tranh. Dường như mỗi khi Hoàng Tử vẽ chính mình, anh đã vô tình mắc kẹt trong ký ức đó, để lại một phần linh hồn trong tranh.

Cô thở dài, cảm giác vừa sợ hãi vừa hồi hộp: “Nếu điều này là thật… thì mình đã vô tình bước vào thế giới mà anh ấy bị ràng buộc… và bây giờ, mình phải tìm cách giúp anh ấy.”

Chưa kịp suy nghĩ tiếp, tiếng gõ cửa vang lên. Minh Hạo đứng ngoài, ánh mắt nhìn cô vừa nghiêm nghị vừa tò mò. “Ngươi thức dậy rồi sao?” anh hỏi.

“Vâng… thưa Hoàng Tử,” Ngọc Lan đáp, giọng vẫn run run, tay cầm cuốn nhật ký. “Tôi… tôi muốn hỏi… về bức tranh… và… về anh.”

Minh Hạo nhíu mày, bước vào phòng, nhìn cô chăm chú. “Ngươi muốn biết sự thật sao?” Anh ngồi xuống đối diện, ánh mắt nghiêm nghị nhưng có một chút mềm mại. “Nhưng ngươi phải hứa sẽ giữ bí mật. Nếu người khác biết được sự thật, cả ta và ngươi đều gặp nguy hiểm.”

Ngọc Lan gật đầu, lòng hồi hộp. “Tôi hứa.”

Minh Hạo thở dài, rồi bắt đầu kể: “Bức tranh mà ngươi thấy… không chỉ là một bức tranh bình thường. Nó là sản phẩm của một lời nguyền cổ xưa. Ta… bị giam giữ một phần linh hồn trong đó. Mỗi khi ai đó nhìn vào bức tranh, linh hồn ta sẽ cảm nhận được… và bây giờ, ngươi đã chạm vào bức tranh, nên mới xuất hiện ở đây.”

Ngọc Lan lặng người, tim đập mạnh. “Vậy… tôi… tôi là người duy nhất có thể nhìn thấy anh ngoài bức tranh?”

Minh Hạo gật đầu. “Có lẽ. Ngươi… khác với những người khác. Ta cảm nhận được tâm hồn ngươi trong sáng và can đảm. Chính vì vậy, ngươi mới xuất hiện ở đây. Ngươi… là chìa khóa.”

Ngọc Lan cảm giác vừa sợ hãi vừa được kích thích. “Chìa khóa? Tôi… tôi phải làm gì?”

Minh Hạo nghiêm mặt. “Điều này chưa rõ ràng. Nhưng trước mắt, ngươi phải học cách sống trong cung, hòa nhập với mọi người và giữ bí mật. Sau đó… ta và ngươi sẽ tìm cách phá lời nguyền.”

Ngày hôm đó, Ngọc Lan bắt đầu học cách sinh hoạt trong cung cùng với một cung nữ tên Thiên Hạ, người được Hoàng Tử chỉ định hướng dẫn cô. Thiên Hạ trẻ tuổi, nhanh nhẹn, nhưng có ánh mắt tinh ranh và nụ cười bí ẩn. “Ngươi phải học cách cúi chào đúng cách, ăn uống đúng giờ và… không được hỏi quá nhiều,” Thiên Hạ nói, giọng vừa nghiêm túc vừa trêu chọc.

Ngọc Lan cố gắng học, nhưng nhiều chi tiết khiến cô bối rối: cách mặc trang phục, cách đi đứng, cách nói chuyện với các quan chức trong cung. Mỗi lần mắc lỗi, cô đều cảm thấy tim đập mạnh và lo sợ Hoàng Tử sẽ tức giận.

Một buổi chiều, khi cô đang luyện thư pháp theo hướng dẫn của Thiên Hạ, Hoàng Tử Minh Hạo bất ngờ bước vào, ánh mắt dõi theo từng nét bút của cô. “Ngươi học nhanh đấy,” anh nói, giọng vừa khen vừa nhấn mạnh sự nghiêm nghị.

Ngọc Lan đỏ mặt, cúi đầu: “Cảm ơn Hoàng Tử… nhưng tôi vẫn chưa quen với cách viết và mọi thứ ở đây.”

Minh Hạo tiến lại gần, nhìn kỹ những nét chữ của cô. “Không sao. Ta thấy ngươi có tiềm năng. Điều quan trọng là ngươi phải hiểu… không phải tất cả mọi thứ trong cung đều giống như bề ngoài. Một sai lầm nhỏ cũng có thể dẫn đến nguy hiểm.”

Ngọc Lan nhìn anh, tim vừa lo lắng vừa ngưỡng mộ. Anh không chỉ nghiêm nghị mà còn rất thông minh, tinh tế, khiến cô cảm thấy khó rời mắt. Cô thầm nghĩ: “Anh ấy… không giống những người tôi từng gặp. Anh ấy… vừa bí ẩn vừa hấp dẫn.”

Một vài ngày sau, Ngọc Lan được dẫn đến thư viện cung điện, nơi chứa hàng ngàn cuốn sách cổ. Thiên Hạ giải thích: “Ngươi có thể tìm thấy manh mối về bức tranh và lời nguyền ở đây. Nhưng cẩn thận, không phải tất cả sách đều an toàn. Một số chứa thông tin về phép thuật cổ xưa và những âm mưu trong cung.”

Ngọc Lan lật từng cuốn sách, mắt sáng rực khi tìm thấy những ký hiệu cổ, những câu chuyện về bức tranh, về Hoàng Tử Minh Hạo. Cô cảm giác từng manh mối như một mảnh ghép, dần hé lộ bí ẩn về lời nguyền.

Trong quá trình nghiên cứu, Ngọc Lan phát hiện một chi tiết kỳ lạ: có một pháp sư cổ xưa từng gắn lời nguyền vào bức tranh, nhằm chiếm đoạt linh hồn Hoàng Tử để đạt quyền lực tối cao. Mỗi người nhìn bức tranh sẽ bị ảnh hưởng, và Hoàng Tử bị giam giữ một phần linh hồn từ đó.

Ngọc Lan cảm thấy tim thắt lại. “Nếu mình không giúp anh ấy… liệu anh ấy có bị giam mãi trong bức tranh?” cô nghĩ thầm. Cô quyết định rằng mình sẽ phải tìm mọi cách phá lời nguyền, dù nguy hiểm.

Trong những ngày tiếp theo, Ngọc Lan và Minh Hạo dần trở nên gần gũi hơn. Anh chỉ dẫn cô cách sinh tồn trong cung, bảo vệ cô khỏi những tình huống nguy hiểm, và thỉnh thoảng, họ trò chuyện về thế giới hiện đại – điều mà Minh Hạo vô cùng tò mò. “Ngươi nói về một thế giới mà con người đi lại bằng xe không ngựa, và có những tòa nhà cao chọc trời… nghe thật khó tin,” anh nói, mắt sáng rực sự ngạc nhiên.

Ngọc Lan cười, vừa kể vừa thầm nghĩ: “Anh ấy sẽ không bao giờ tin mình nếu mình kể hết. Nhưng ít ra, anh ấy tò mò và muốn hiểu.”

Một ngày nọ, khi Ngọc Lan đang nghiên cứu một cuốn sách về phép thuật cổ xưa, cô nghe thấy tiếng chân lạ. Nhìn ra, cô thấy một cậu bé hầu tên Minh Dương, khoảng mười tuổi, đang tò mò nhìn cô. Cậu bé tinh nghịch nhưng thông minh, nhanh chóng nhận ra Ngọc Lan là người lạ.

“Cô là ai? Sao lại ở đây?” Minh Dương hỏi, ánh mắt sáng rực.

Ngọc Lan hơi bối rối, nhưng nở nụ cười: “Tôi… tôi là bạn của Hoàng Tử… và tôi đang học cách sống ở đây.”

Cậu bé nhướng mày, nhưng dường như tin cô. “Nếu là bạn của Hoàng Tử, thì tôi sẽ không nói với ai. Nhưng cô phải cẩn thận… trong cung này không phải ai cũng tốt đâu.”

Ngọc Lan cảm thấy an tâm phần nào. Cô nhận ra rằng, để sống sót trong thế giới cổ xưa này, cô cần những người đồng minh, và Minh Dương có thể là một trong số đó.

Ngày qua ngày, Ngọc Lan học hỏi, quan sát, và dần cảm nhận được mối liên kết tinh tế giữa cô và Hoàng Tử Minh Hạo. Mỗi lần anh xuất hiện, cô thấy tim mình đập nhanh hơn, vừa sợ hãi vừa bị cuốn hút. Cô nhận ra rằng, tình cảm này không chỉ là sự cảm mến nhất thời, mà là một sợi dây vô hình, kéo cô vào câu chuyện vượt thời gian mà cô không thể thoát ra.

Về phần Hoàng Tử, anh cũng dần thay đổi. Từ một thái độ nghiêm nghị và hoài nghi, anh trở nên dịu dàng và quan tâm hơn với Ngọc Lan. Anh chỉ dẫn cô, bảo vệ cô khỏi những nguy hiểm tiềm ẩn, và thỉnh thoảng, ánh mắt anh lộ vẻ lo lắng khi nghĩ về lời nguyền và tương lai của cô.

Cuối chương, Ngọc Lan đứng trên ban công, nhìn ra khu vườn rộng mênh mông, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời. Cô thầm nhủ: “Mình sẽ tìm cách giúp anh ấy… dù phải đối mặt với bất cứ nguy hiểm nào. Và… mình sẽ không đơn độc. Anh ấy… sẽ cùng mình đi qua tất cả.”

Những ngày đầu ở thế giới cổ xưa kết thúc với sự hòa nhập, sự tò mò, và cả những bí ẩn chưa được giải đáp. Ngọc Lan nhận ra rằng, hành trình phía trước sẽ đầy thử thách, nhưng cũng đầy hứa hẹn, tình cảm, và những điều kỳ diệu mà cô chưa từng tưởng tượng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×