Bình minh của ngày mới chiếu rọi khắp cung điện, nhuộm vàng những mái ngói đỏ, những bức tường dát vàng và các dãy hành lang uốn lượn tinh xảo. Ngọc Lan thức dậy với nhịp tim đập nhanh, ánh mắt vẫn còn đọng sự hồi hộp về những sự kiện của ngày hôm qua. Cô đứng dậy, chậm rãi đi đến cửa sổ, hít sâu không khí trong lành, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Những ngày qua đã giúp cô phần nào làm quen với cuộc sống trong cung, nhưng cô biết rằng đây chỉ là những bước đầu tiên. Bên ngoài vườn cung điện, tiếng bước chân và tiếng chim hót tạo thành bản nhạc sống động, nhưng trong lòng Ngọc Lan, nỗi lo lắng vẫn âm ỉ. Cô nhớ đến những dòng nhật ký cổ xưa, những manh mối về lời nguyền gắn liền với Hoàng Tử Minh Hạo và bức tranh.
Cô vừa bước ra sân, gặp ngay Minh Hạo đang đứng đợi, ánh mắt sắc bén nhưng vẫn ẩn chút lo lắng. “Ngươi đã sẵn sàng chưa?” anh hỏi, giọng trầm nhưng kiên định.
“Vâng… tôi sẵn sàng,” Ngọc Lan đáp, cố gắng giữ bình tĩnh. “Nhưng… chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu?”
Minh Hạo nhìn quanh, rồi chỉ tay về phía hành lang dẫn đến thư viện cung điện. “Hãy theo ta. Ta sẽ đưa ngươi đến nơi có thể tìm thêm thông tin về lời nguyền, và… đồng thời kiểm tra khả năng thích nghi của ngươi với những thử thách thực sự.”
Ngọc Lan theo anh, lòng hồi hộp. Cô biết rằng, dù đã học cách sinh hoạt trong cung, nhưng thử thách thực sự sẽ không đơn giản như những bài học mà Thiên Hạ dạy. Mọi hành động đều có thể quyết định số phận cô và Hoàng Tử.
Khi đến thư viện, Minh Hạo dừng lại trước một cánh cửa gỗ lớn, chạm khắc tinh xảo. “Cánh cửa này dẫn đến phòng chứa những văn tự cổ xưa, nơi mà chỉ những người được phép mới được vào. Nếu ngươi muốn hiểu bức tranh, ngươi phải bước vào.”
Ngọc Lan cảm thấy một làn sóng lo lắng trào lên. “Nhưng… tôi có thể làm được không?” cô thì thầm.
Minh Hạo nghiêm nghị nhìn cô: “Ngươi có lựa chọn. Bỏ cuộc sẽ không giúp gì, nhưng đối mặt thử thách… sẽ mở ra con đường để hiểu và giúp đỡ ta.”
Ngọc Lan hít sâu, quyết định bước vào. Cánh cửa gỗ nặng nề kêu lên tiếng ken két khi mở ra, để lộ một căn phòng rộng lớn, tràn ngập sách cổ và các vật dụng kỳ lạ: bình pha chế, bùa chú, những bức tượng nhỏ và các cuốn sách dày cộp phủ bụi. Mùi mực và giấy cổ nồng nặc khiến Ngọc Lan vừa thích thú vừa e dè.
Minh Hạo bước vào, chỉ cho cô từng chi tiết. “Đây là nơi lưu giữ mọi kiến thức về bức tranh, về lời nguyền, và cả những phép thuật cổ xưa từng được sử dụng trong cung. Ngươi phải tự tìm hiểu, nhưng cũng cần cẩn trọng. Một sai lầm nhỏ có thể gây hậu quả nghiêm trọng.”
Ngọc Lan lật từng cuốn sách, mắt sáng rực. Cô tìm thấy những ký hiệu cổ, những câu chuyện về các bức tranh chứa linh hồn, về những pháp sư đã từng gắn lời nguyền để chiếm đoạt quyền lực. Cô cảm giác từng manh mối như những mảnh ghép, hé lộ phần nào bí ẩn về Hoàng Tử Minh Hạo.
Trong khi cô đang nghiên cứu, Minh Hạo đứng quan sát bên cạnh, ánh mắt dõi theo từng nét chữ và từng phản ứng của cô. “Ngươi thật khác thường,” anh nói. “Ngươi tiếp nhận kiến thức nhanh hơn nhiều so với ta tưởng.”
Ngọc Lan đỏ mặt, cúi đầu: “Tôi… tôi chỉ cố gắng hiểu… và tìm cách giúp anh.”
Một vài giờ trôi qua, Ngọc Lan bất ngờ phát hiện một cuốn sách ghi chi tiết về lời nguyền: có một pháp sư cổ xưa từng tạo ra nó, nhằm giam giữ linh hồn Hoàng Tử trong bức tranh, và người đó vẫn còn tồn tại một cách bí mật trong cung. Bất cứ ai tò mò hoặc tìm cách giải lời nguyền đều có thể bị pháp sư này phát hiện và gây nguy hiểm.
Ngọc Lan cảm thấy tim mình đập mạnh. “Nếu mình không cẩn thận… sẽ gặp nguy hiểm… và anh ấy cũng sẽ gặp nguy hiểm,” cô nghĩ thầm.
Minh Hạo nhận thấy sự căng thẳng của cô. Anh tiến lại gần, đặt tay lên vai cô, ánh mắt nghiêm nghị nhưng dịu dàng: “Ta sẽ bảo vệ ngươi. Nhưng ngươi cũng phải mạnh mẽ, phải học cách đối mặt thử thách. Chỉ có như vậy, ta và ngươi mới có cơ hội phá lời nguyền.”
Ngọc Lan cảm nhận sự ấm áp từ đôi tay anh, và một luồng cảm xúc kỳ lạ trào dâng trong lòng. Cô thầm nhủ: “Anh ấy không chỉ là chàng trai trong tranh… anh ấy là người thật, và bây giờ, mình phải cùng anh ấy bước qua thử thách này.”
Những ngày tiếp theo, Minh Hạo bắt đầu đưa Ngọc Lan ra ngoài cung, vào những khu vực ít người qua lại, nơi mà thử thách đầu tiên đang chờ đợi. Họ phải vượt qua những mê cung, giải các câu đố cổ xưa, và tránh các bẫy được pháp sư xưa giấu kỹ trong cung.
Ngọc Lan cảm giác mỗi bước đi đều đòi hỏi sự tập trung cao độ. Một lần, khi họ đi qua một hành lang tối, cô vô tình chạm vào một bức tượng nhỏ. Ngay lập tức, một cơ chế bí ẩn được kích hoạt: những cánh cửa gỗ đóng sập, tiếng cơ cấu kim loại vang lên khắp hành lang. Ngọc Lan giật mình, tim đập mạnh.
Minh Hạo nhanh chóng kéo cô ra khỏi khu vực nguy hiểm, ánh mắt nghiêm nghị: “Ngươi phải cẩn thận! Mỗi chi tiết nhỏ đều có thể gây nguy hiểm.”
Ngọc Lan hít sâu, cố trấn tĩnh. Cô nhận ra rằng thử thách không chỉ là giải câu đố, mà còn là học cách quan sát, học cách tin tưởng vào bản năng và học cách phối hợp với Hoàng Tử.
Trong một lần khác, họ phải giải một câu đố cổ xưa được khắc trên bức tường đá. Câu đố chứa các ký hiệu mà Ngọc Lan từng thấy trong cuốn sách phép thuật. Cô áp dụng kiến thức đã học, kết hợp với sự hướng dẫn của Minh Hạo, từng ký hiệu một dần được giải mã. Khi câu đố cuối cùng được mở ra, một cánh cửa bí mật xuất hiện, hé lộ phòng chứa những vật dụng cổ xưa liên quan đến bức tranh.
Ngọc Lan thở phào, cảm giác vừa mệt mỏi vừa hưng phấn. Cô nhìn Minh Hạo, ánh mắt lấp lánh: “Chúng ta… làm được rồi!”
Minh Hạo cười khẽ, ánh mắt dịu dàng: “Đúng vậy… nhưng đây mới chỉ là bước đầu. Lời nguyền còn nhiều bí ẩn, và pháp sư kia… sẽ không bỏ qua chúng ta dễ dàng.”
Trong những ngày tiếp theo, Ngọc Lan bắt đầu nhận ra rằng mối quan hệ giữa cô và Hoàng Tử Minh Hạo không chỉ là đồng minh trong thử thách. Họ dần hiểu nhau hơn, chia sẻ những suy nghĩ, lo lắng, và cả những ước mơ. Ngọc Lan kể cho anh nghe về thế giới hiện đại, những tòa nhà chọc trời, xe cộ và những điều mà anh không thể tưởng tượng. Minh Hạo lắng nghe, ánh mắt sáng rực sự tò mò và thích thú.
Ngọc Lan cảm nhận một luồng cảm xúc đặc biệt: “Anh ấy không chỉ là Hoàng Tử… anh ấy là người đồng hành, là chỗ dựa của mình trong thế giới cổ xưa này.”
Một buổi chiều, khi ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, Ngọc Lan và Minh Hạo đứng trên ban công cung điện, nhìn ra khu vườn rộng lớn. Gió thổi nhẹ, mang theo hương hoa và mùi đất ẩm. Ngọc Lan thầm nhủ: “Cuộc sống ở đây đầy thử thách… nhưng cũng đầy kỳ diệu. Và mình… sẽ không đơn độc. Anh ấy sẽ cùng mình bước qua tất cả.”
Những thử thách đầu tiên đã qua, nhưng Ngọc Lan biết rằng đây chỉ là khởi đầu. Pháp sư cổ xưa vẫn còn ở đâu đó, bức tranh vẫn giữ phần linh hồn của Hoàng Tử, và những điều kỳ diệu – cùng nguy hiểm – vẫn đang chờ phía trước.
Với lòng can đảm, trí tuệ, và sự đồng hành của Hoàng Tử Minh Hạo, Ngọc Lan bước vào một hành trình mới: hành trình phá lời nguyền, khám phá bí ẩn bức tranh, và dần nhận ra rằng tình cảm giữa họ đang nảy nở, sâu sắc hơn bất cứ điều gì cô từng tưởng tượng.