bức tranh thời gian

Chương 5: Âm mưu của pháp sư


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bầu trời đêm trong cung điện sáng rực bởi ánh trăng tròn. Cảnh vật xung quanh yên lặng, chỉ còn tiếng gió khẽ xào xạc qua những tán cây cổ thụ. Ngọc Lan ngồi bên cửa sổ, ánh mắt chăm chú nhìn ra ngoài khu vườn, nơi ánh trăng chiếu xuống từng con đường sỏi, làm nổi bật những bóng dáng mờ ảo. Trong lòng cô vẫn còn cảm giác hồi hộp, trái tim đập mạnh khi nghĩ về những thử thách vừa trải qua và những bí ẩn vẫn còn ẩn giấu.

Hôm nay, Hoàng Tử Minh Hạo đã mời cô cùng đi tham quan một phần cung điện ít người lui tới, nơi anh gọi là “phòng ẩn giấu” – nơi lưu giữ những bí mật quan trọng về bức tranh và lời nguyền. Cô vừa bước ra sân, Minh Hạo đã đứng đợi, ánh mắt nghiêm nghị nhưng ẩn chứa sự lo lắng.

“Ngươi đã sẵn sàng chưa?” anh hỏi, giọng trầm nhưng dứt khoát.

Ngọc Lan hít sâu, gật đầu. “Vâng… tôi đã sẵn sàng. Nhưng… tôi vẫn lo lắng về những gì có thể xảy ra.”

Minh Hạo nắm tay cô, ánh mắt kiên định. “Ta sẽ ở bên ngươi. Ngươi không phải đối mặt một mình.”

Họ bắt đầu di chuyển qua các hành lang uốn lượn, đi qua những cánh cửa gỗ chạm trổ tinh xảo, từng bước chân vang lên trên sàn gỗ. Cô cảm nhận được sự im lặng đáng sợ của khu vực này, nơi ít người đặt chân. Mọi thứ đều toát lên vẻ bí ẩn và nguy hiểm.

Khi đến một cánh cửa lớn, Minh Hạo dừng lại, chỉ tay về phía nó. “Đây là phòng ẩn giấu. Bên trong chứa những văn tự cổ, vật dụng liên quan đến pháp sư cổ xưa, và cả những manh mối về lời nguyền. Nhưng cẩn thận, nơi đây có bẫy an ninh. Một sai lầm nhỏ cũng có thể dẫn đến nguy hiểm.”

Ngọc Lan gật đầu, bước theo anh. Cánh cửa mở ra, để lộ một căn phòng rộng lớn, tràn ngập ánh sáng đèn dầu và mùi giấy cổ nồng nặc. Những giá sách cao tới trần, chứa đầy những cuốn sách cổ và bùa chú. Trên bàn, nhiều vật dụng kỳ lạ: bình pha chế, cuộn giấy có ký hiệu ma thuật, tượng nhỏ được khắc tỉ mỉ.

Minh Hạo dẫn cô đến một cuốn sách dày cộp, bìa da cũ kỹ, nhấn mạnh: “Đây là nhật ký của pháp sư cổ xưa – người đã gán lời nguyền vào bức tranh. Từng chữ từng dòng đều ghi lại âm mưu của hắn. Ngươi phải đọc kỹ, nhưng đừng để bị mắc bẫy trong các phép thuật được giấu kín.”

Ngọc Lan cẩn thận mở cuốn sách, từng trang giấy vàng ố, mực đã phai nhưng vẫn hiện rõ ký tự. Cô đọc những dòng chữ miêu tả chi tiết cách pháp sư giam giữ linh hồn Hoàng Tử trong bức tranh, cách hắn dùng phép thuật để kiểm soát những ai tìm cách phá lời nguyền. Cô cảm giác tim đập mạnh, một phần lo sợ, một phần hồi hộp.

“Pháp sư này… còn tồn tại?” cô thì thầm.

Minh Hạo gật đầu. “Ta nghi ngờ hắn vẫn còn ẩn nấp đâu đó trong cung. Hắn luôn theo dõi những ai tìm cách phá lời nguyền, và sẽ không bỏ qua ngươi hay ta.”

Chưa kịp dừng lại, tiếng động lạ vang lên từ phía hành lang. Minh Hạo lập tức nhíu mày, kéo Ngọc Lan xuống một góc bóng tối. Cả hai nín thở, nghe tiếng bước chân và tiếng thì thầm không rõ từ đâu vọng lại.

“Ngươi không được ở đây,” giọng khàn khàn vang lên. Một luồng năng lượng lạnh lẽo lan tỏa khắp phòng, khiến Ngọc Lan run rẩy.

Minh Hạo đặt tay lên vai cô, ánh mắt sắc bén. “Đừng sợ. Ta sẽ đối mặt.” Anh bước ra giữa ánh sáng, ánh mắt dõi theo bóng dáng xuất hiện. Từ bóng tối, một người mặc áo choàng đen hiện ra, đôi mắt lóe sáng như muốn nuốt chửng mọi thứ.

“Hoàng Tử Minh Hạo… ngươi dám tìm cách phá lời nguyền sao?” giọng pháp sư lạnh lùng.

Ngọc Lan đứng sau Minh Hạo, tim đập mạnh, cảm giác nguy hiểm tràn ngập. Cô nhận ra rằng âm mưu của pháp sư không chỉ là câu chuyện trong sách vở. Hắn thực sự còn sống, và đang trực tiếp đe dọa họ.

Minh Hạo hít sâu, giọng trầm nhưng đầy uy lực: “Ta sẽ không để ngươi chiếm đoạt linh hồn hay quyền lực. Ngươi phải trả giá cho mọi việc đã làm!”

Pháp sư cười khẩy, ánh mắt đầy hiểm độc. “Ngươi chỉ là một Hoàng Tử nhỏ bé. Ngươi không thể thắng ta. Nhưng… cô gái này… ngươi là người từ thế giới khác, phải không? Ta cảm nhận được năng lượng đặc biệt từ cô.”

Ngọc Lan lùi lại, tim đập mạnh. “Tôi… tôi không muốn chiến đấu. Tôi chỉ muốn giúp Hoàng Tử phá lời nguyền!” cô nói, giọng run run nhưng đầy quyết tâm.

Pháp sư nhướng mày, cười khẩy: “Cô gái ngây thơ… nhưng nếu muốn sống sót, phải chứng minh bản thân. Ta sẽ thử khả năng của ngươi.”

Một luồng ánh sáng xanh lóe lên từ tay pháp sư, tạo thành những ký hiệu kỳ lạ trên không trung. Ngọc Lan cảm thấy một áp lực nặng nề đè lên toàn thân. Minh Hạo lập tức tiến đến, chặn trước cô, ánh mắt sắc bén. “Ngươi không được động vào cô ấy!”

Pháp sư cười nham hiểm: “Hãy xem ngươi bảo vệ được bao lâu.”

Ngọc Lan hít sâu, cảm nhận sức mạnh lạ kỳ bên trong cơ thể. Cô nhớ lại những kiến thức đã học, những ký hiệu cổ mà cô từng thấy trong sách phép thuật. Cô quyết định áp dụng chúng, dùng trí tuệ và trực giác để hóa giải luồng năng lượng từ pháp sư.

Từng ký hiệu trên không trung dần bị cô phân tích, ánh sáng xanh lóe lên và biến mất. Ngọc Lan cảm thấy cơ thể nóng lên, mồ hôi chảy xuống trán, nhưng đồng thời, lòng dũng cảm trào dâng. Cô nhìn Minh Hạo, đôi mắt đầy quyết tâm: “Chúng ta… phải làm được!”

Minh Hạo gật đầu, bước tới, dùng sức mạnh của Hoàng Tử phối hợp với Ngọc Lan. Họ cùng nhau tạo ra một hàng rào năng lượng, chặn luồng phép thuật của pháp sư. Ánh sáng chói lòa, gió mạnh thổi khắp phòng, nhưng họ không lùi bước.

Sau một hồi chiến đấu căng thẳng, pháp sư thở hắt ra, ánh mắt đầy kinh ngạc: “Ngươi… ngươi không phải người bình thường…”

Ngọc Lan cảm thấy cơ thể mệt lử, nhưng ánh mắt sáng rực quyết tâm. “Tôi không bình thường… và tôi sẽ không để anh làm hại Hoàng Tử hay bất cứ ai!”

Pháp sư lùi lại, ánh mắt đầy âm mưu. “Được… nhưng đây chỉ là khởi đầu. Ta sẽ trở lại, và lần sau… không ai có thể cứu ngươi.” Hắn biến mất trong luồng sáng đen, để lại một bầu không khí lạnh lẽo và căng thẳng.

Ngọc Lan thở hắt ra, cảm giác vừa mệt mỏi vừa sợ hãi. Minh Hạo tiến lại gần, đặt tay lên vai cô, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm nghị: “Ngươi đã làm tốt. Ngươi mạnh mẽ hơn ta tưởng. Nhưng đừng quên… thử thách vẫn chưa kết thúc. Pháp sư kia sẽ còn trở lại.”

Ngọc Lan nhìn anh, tim đập mạnh, cảm giác vừa lo lắng vừa ấm áp. Cô nhận ra rằng, trong thế giới cổ xưa này, cô không đơn độc. Hoàng Tử Minh Hạo không chỉ là đồng minh mà còn là chỗ dựa, người cùng cô đối mặt với mọi nguy hiểm.

Đêm đó, khi nằm trên giường, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, Ngọc Lan cảm nhận một cảm xúc mới lạ: sự gắn kết, sự tin tưởng, và cả tình cảm đang nảy nở. Cô thầm nhủ: “Âm mưu của pháp sư chỉ mới bắt đầu, nhưng mình sẽ không lùi bước. Và… anh ấy sẽ cùng mình đi qua tất cả.”

Những thử thách ngày càng khốc liệt, âm mưu của pháp sư dần lộ diện, và tình cảm giữa Ngọc Lan và Hoàng Tử Minh Hạo ngày càng gắn bó. Họ đang đứng trước một hành trình nguy hiểm, nhưng cũng đầy kỳ diệu và bất ngờ, nơi mà mỗi bước đi đều có thể thay đổi số phận của cả hai.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×