Trong khi đội pháp y tiếp tục công việc của mình, Triệu thanh tra bắt đầu cuộc thẩm vấn những người có động cơ rõ ràng nhất. Thế giới cổ vật đầy rẫy những mối thù không đội trời chung, và bà Tống Uyển, với sự chính trực đến tàn nhẫn của mình, đã tạo ra không ít kẻ thù như vậy.
Nghi phạm 1: Lão Kỷ, một chuyên gia thẩm định đối thủ. Mới tháng trước, bà Tống đã công khai vạch trần một sai lầm chết người của ông ta, khiến Lão Kỷ mất hết uy tín và gần như phải giải nghệ. "Đúng, tôi căm ghét bà ta," Lão Kỷ thừa nhận trong phòng thẩm vấn, giọng đầy vẻ cay đắng. "Bà ta là một kẻ kiêu ngạo, đã hủy hoại cả đời tôi. Nhưng tôi đã ngồi ở hàng ghế thứ năm, ngay trước mắt hàng trăm người. Tôi không phải là một ảo thuật gia."
Nghi phạm 2: Bà Trương, một nữ tỷ phú, nhà sưu tầm nghệ thuật. Năm ngoái, bà ta đã mua một bức tranh với giá kỷ lục trong một phiên đấu giá do chính bà Tống thẩm định. Sau đó, bức tranh bị phát hiện là đồ giả. Bà Trương không chỉ mất tiền, mà còn trở thành trò cười cho cả giới sưu tầm. "Tống Uyển là một kẻ bất tài hoặc là một kẻ lừa đảo," bà Trương nói, giọng lạnh như băng. "Cái chết của bà ta là một sự giải thoát cho thế giới nghệ thuật. Nhưng tôi không cần phải bẩn tay. Tôi có cả một đội luật sư để làm việc đó." Bà ta cũng ngồi ở hàng ghế VIP, hoàn toàn trong tầm quan sát của mọi người.
Nghi phạm 3: Giám đốc Cù, giám đốc điều hành của chính Nhà đấu giá Phượng Hoàng. Có tin đồn rằng bà Tống Uyển đang chuẩn bị một bản báo cáo nội bộ, vạch trần một âm mưu tuồn đồ giả vào các phiên đấu giá do chính một vài nhân vật cấp cao trong công ty thực hiện. Cái chết của bà ta đã ngăn chặn quả bom đó phát nổ. "Bà Tống là tài sản quý giá nhất của chúng tôi," Giám đốc Cù nói, tay lau mồ hôi trên trán. "Cái chết của bà ấy là một tổn thất không thể bù đắp. Tôi đã ở trong phòng điều hành suốt buổi đấu giá, cùng với cả đội kỹ thuật."
Tất cả đều có động cơ. Nhưng tất cả đều có bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo. Họ đều là những khán giả trong màn kịch giết người do một đạo diễn vô hình dàn dựng.