cà phê cho sếp, tình yêu cho em

Chương 3: HIỂU LẦM ĐẦU TIÊN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, ánh nắng sớm chiếu qua tấm kính lớn của quán “Morning Bean”, khiến sàn gỗ sáng lên màu vàng nhạt, mùi cà phê nồng lan tỏa khắp không gian.

An Vy bước vào quán, hơi thở phấn khích lẫn hồi hộp. Cô tự nhủ: Hôm nay chắc chắn là một ngày khác thường.

Từ khi Lâm Hạo bắt đầu chủ động trò chuyện với cô, trái tim cô như có một nhịp điệu mới. Không còn là những buổi sáng bình thường chỉ với ly cà phê, anh đã bắt đầu để ý đến từng cử chỉ nhỏ, từng câu nói của cô.

Vy đặt tạp dề, rót một ly cappuccino mới pha thử, thêm một chút mật ong và hương vani như hôm qua. Tay cô run nhẹ khi nghĩ đến anh, nhưng cô nhanh chóng trấn tĩnh: Đây chỉ là công việc. Tôi không được để cảm xúc ảnh hưởng.

Lan bước vào, nheo mắt nhìn cô:

– “Chị thấy cậu mấy ngày nay cứ lóng ngóng, miệng cười mỉm, tay run… Tình hình nghiêm trọng quá nha. Có lẽ sếp đã ‘bắt bài’ rồi.”

Vy đỏ mặt, xua tay:

– “Chị đừng nói bậy. Mình chỉ… vui vì công việc thôi.”

Nhưng trước khi cô kịp chuẩn bị xong, tiếng chuông cửa vang lên.

Người đàn ông quen thuộc bước vào, bộ vest xám, cà vạt đen, dáng đi vững chãi nhưng ánh mắt dịu dàng hơn thường lệ.

– “Sáng nay… em pha một ly khác nhé.” – Anh nói, giọng đều và ấm.

Vy gật, cố nén tim đập mạnh, nhanh tay pha ly americano đá ít đường nhưng thêm một chút caramel như anh thích. Cô đặt tờ giấy nhỏ:

“Ngày mới vui vẻ, anh nhé.”

Anh nhận ly, đôi mắt dừng lại nơi tờ giấy. Nụ cười nhẹ xuất hiện, làm Vy cảm thấy cả không gian như ấm lên.

– “Cảm ơn em.” – Anh nói, giọng trầm ấm.

Buổi trưa, Vy quyết định thử điều gì đó mới. Cô mang ly cà phê caramel đến tầng 39, nơi Lâm Hạo làm việc. Đây là lần đầu tiên cô bước lên tầng cao nhất, nơi quyền lực và áp lực tràn ngập.

Cảm giác căng thẳng bao trùm, nhưng cô cố gắng giữ bình tĩnh. Cô bước tới cửa phòng anh, khẽ gõ:

– “Anh Lâm, cà phê của anh…”

Anh ngẩng lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô.

– “Vào đi.”

Vy bước vào, tay vẫn cầm ly cà phê. Phòng anh rộng rãi, cửa kính lớn nhìn ra thành phố, bàn làm việc ngăn nắp, các tài liệu xếp thẳng hàng. Anh đứng dậy, nhận ly từ tay cô, nhưng ánh mắt không rời khuôn mặt cô.

– “Em không cần lo, hôm nay chỉ là một buổi họp nhỏ.” – Anh nói.

– “Dạ… em chỉ muốn… mang ly cà phê lên cho anh.”

Câu nói dừng lại, nhưng cả hai đều hiểu ý nhau: không chỉ là công việc, mà là sự quan tâm. Vy nhận ra, trái tim cô đang rung động mạnh mẽ mỗi khi ở gần anh.

Nhưng công việc công sở không bao giờ đơn giản.

Một tiếng cười vang lên ngoài hành lang. Vy nhìn ra, thấy một đồng nghiệp nữ đứng đó, cười khúc khích với vài người khác. Trong tay cô ấy là điện thoại, rõ ràng vừa chụp hình Vy và Lâm Hạo khi cô đưa ly cà phê.

– “Chuyện gì đây?” – Vy thầm nhủ.

Chỉ vài phút sau, hình ảnh lan truyền khắp các nhóm chat nội bộ của công ty, với chú thích:

“Trợ lý tổng giám đốc hay pha cà phê cho sếp vậy? Mối quan hệ công sở đang nảy nở?”

Tim Vy như ngừng đập. Cô biết công việc này vốn nhạy cảm, và chỉ cần một hiểu lầm, cô có thể bị đồn thổi, ảnh hưởng đến danh tiếng.

– “Không thể… không thể nào…” – cô lẩm bẩm, tay run rẩy.

Lâm Hạo nhận thấy nét lo lắng trên khuôn mặt cô. Anh bước lại, đặt tay lên vai cô, ánh mắt nghiêm nghị nhưng dịu dàng:

– “Vy, đừng lo lắng. Tôi hiểu, và chỉ cần em hiểu tôi. Những lời đồn không quan trọng.”

Cô nhìn anh, ánh mắt vừa bối rối vừa biết ơn. Anh chưa bao giờ phải bảo vệ ai như thế, và lần này, anh đang bảo vệ cô – không chỉ là người phục vụ ly cà phê, mà là con người Vy thực sự.

Buổi chiều, khi Vy trở lại quán, cô cảm nhận rõ sự thay đổi trong không khí. Đồng nghiệp bắt đầu nhìn cô với ánh mắt tò mò, có người thì thầm, nhưng cô biết mình không còn sợ nữa.

Anh ấy – Lâm Hạo – đã đứng về phía cô.

Trong lúc dọn dẹp, cô lấy điện thoại, nhắn tin cho anh:

“Cảm ơn vì hôm nay đã bảo vệ em. Em… em may mắn khi có anh.”

Một lát sau, điện thoại rung lên, tin nhắn trả lời từ anh:

“Tôi cũng may mắn khi có em, Vy. Đừng lo, tôi sẽ luôn bên em.”

Vy nhìn tin nhắn, tim đập nhanh. Chỉ vài từ thôi, nhưng đủ khiến cô thấy ấm áp. Một cảm giác bình yên mà cô chưa từng cảm nhận trong cả cuộc sống bận rộn này.

Tối hôm đó, khi quán đã vắng, Vy ngồi pha thử công thức mới – cappuccino mật ong và caramel, hương thơm dịu lan tỏa khắp không gian. Cô nhắm mắt hít thật sâu, nghĩ về anh, nghĩ về buổi trưa hôm nay.

Cô nhận ra rằng: mối quan hệ giữa cô và Lâm Hạo đã thay đổi. Không còn chỉ là khách quen – phục vụ, mà là sự quan tâm, là sự tin tưởng, và là một sợi dây kết nối tinh tế, âm thầm nhưng mạnh mẽ.

Cô không biết, ở tầng 39, Lâm Hạo cũng đang nhìn ra cửa sổ, tay cầm tách cà phê, nhìn về phía quán. Anh mỉm cười, nghĩ về cô gái nhỏ với đôi tay khéo léo, đôi mắt biết cười, và những tờ giấy nhỏ luôn để lại trên ly cà phê.

Trong lòng anh, có một điều chắc chắn:

“Tôi muốn cô ấy luôn ổn. Không chỉ hôm nay, mà cả những ngày sau.”

Ngày hôm sau, ánh nắng sớm hắt vào quán “Morning Bean”.

Vy chuẩn bị ly cà phê, tay run nhẹ nhưng mắt sáng rực. Cô biết rằng: những ngày tới, mối quan hệ của họ sẽ tiến triển hơn, nhưng cũng sẽ phải đối mặt với những hiểu lầm, những lời đồn, và cả những thử thách nhỏ của công sở.

Nhưng điều đó không làm cô sợ. Bởi vì giờ đây, cô biết:

Bên cạnh mình, có một người sẵn sàng bảo vệ, sẵn sàng quan tâm, và sẵn sàng khiến trái tim cô rung động mỗi ngày…

Và lần này, câu hỏi quen thuộc của anh không chỉ là quan tâm:

“Hôm nay em ổn chứ?”

Mà còn là một lời nhắn nhủ ngầm:

“Anh sẽ luôn ở bên em, dù thế giới có hiểu lầm ra sao.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×