cà phê muối và bánh mì ngọt

Chương 3: Buổi Hẹn Hò Giả Và Quy Tắc 50 Centimet


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày đầu tiên của bản hợp đồng 90 ngày được đánh dấu bằng một dấu X đỏ chói lọi trên lịch treo tường của Thiên Ân. Mọi thứ phải tuân theo quy trình.

7 giờ sáng: Chạy bộ 5km.

8 giờ sáng: Ăn sáng (bữa ăn nghiêm ngặt với yến mạch không đường và nước ép rau xanh).

9 giờ sáng: Xem xét báo cáo thị trường.

10 giờ sáng: Xem xét chi tiết Điều 3 của Hợp đồng: “Tất cả các cuộc họp và buổi hẹn hò công khai phải được lên lịch trước tối thiểu 48 giờ.”

Trợ lý Lương đặt tập hồ sơ lên bàn Thiên Ân, giọng đầy khó xử. “Thưa CEO, đây là lịch trình ‘hẹn hò’ đã được Bà Cố Liên và Bà An Nguyệt phê duyệt cho tuần này. Họ yêu cầu phải là những hoạt động tạo ra hình ảnh ‘Cặp Đôi Quyền Lực Đáng Yêu’ trên truyền thông.”

Thiên Ân cầm tập hồ sơ. Dòng đầu tiên đập vào mắt anh: “Thứ Bảy, 14h00: Tham dự triển lãm nghệ thuật ‘Cân Bằng Vị Giác’ tại Bảo tàng Nghệ thuật Hiện đại.”

“Triển lãm nghệ thuật?” Thiên Ân nhíu mày. “Không có logic. Cà phê và bánh ngọt là ngành thực phẩm, không phải trừu tượng.”

“Nhưng nó tạo ra hình ảnh tinh tế, lãng mạn, thưa ngài,” Trợ lý Lương cố gắng giải thích. “Và Bà An Nguyệt đã đích thân thêm một ghi chú ở đây: ‘Ăn mặc đẹp đôi và KHÔNG ĐƯỢC để bị phạt 20 triệu VNĐ cho Điều 2: Giữ Khoảng Cách 50cm’.”

Thiên Ân thở dài. Anh ghét phải giả vờ. Nhưng anh ghét bị tước quyền thừa kế hơn.

Trong khi đó, Chi Mai đang đứng trước tủ quần áo, nhìn chằm chằm vào chiếc váy trắng tinh khôi mà Bà Nguyệt vừa gửi đến, kèm theo một chiếc thiệp: “Đây là màu mà ‘người ta’ thích. Phải tạo ấn tượng tốt, Túi Bột.”

“Người ta” mà Bà nhắc đến hiển nhiên là Cố Thiên Ân. Chi Mai nghiến răng. Cô ghét màu trắng. Nó quá... nguyên tắc và sạch sẽ. Cô thích màu vàng chanh, màu cam rực rỡ, những màu không bao giờ xuất hiện trong vũ trụ tối giản của Thiên Ân.

Cô nhấc điện thoại, gọi ngay cho Thiên Ân.

“Này, CEO robot. Triển lãm nghệ thuật? Anh đang cố làm gì vậy? Chúng ta là đối thủ thực phẩm, không phải người mẫu tạp chí.”

Giọng Thiên Ân qua điện thoại vẫn lạnh lùng và chuẩn mực. “Cô An Chi Mai. Thứ nhất, vui lòng tuân thủ Điều 3: ‘Các cuộc họp phải được lên lịch trước tối thiểu 48 giờ’. Cuộc gọi này đã vi phạm hợp đồng, phạt 20 triệu VNĐ.”

Chi Mai suýt làm rơi điện thoại. “Cái gì? Anh nghiêm túc à?”

“Hoàn toàn nghiêm túc. Thứ hai, địa điểm là do bên thứ ba (các Bà) quyết định. Nhiệm vụ của chúng ta là tuân thủ, đồng thời duy trì Điều 2: Khoảng Cách Vật Lý Tối Thiểu 50 Centimet trong suốt sự kiện.”

Chi Mai ôm trán. “Anh thực sự muốn hẹn hò bằng thước đo à?”

“Đó là điều khoản, cô Chi Mai. Tôi sẽ mang theo một chiếc thước cuộn để đảm bảo tính logic.”

Thiên Ân cúp máy. Chi Mai nhìn chiếc váy trắng, sau đó nhìn chiếc thước cuộn cô dùng để đo bánh. Cô nảy ra một ý tưởng vừa điên rồ, vừa hài hước, lại vừa hoàn toàn logic theo tiêu chuẩn của Thiên Ân.

Bảo tàng Nghệ thuật Hiện đại, 14h00.

Thiên Ân mặc một bộ vest xám nhạt, lịch lãm và hoàn hảo, đứng chờ ở tiền sảnh. Anh cầm trên tay một chiếc thước cuộn kim loại nhỏ gọn, chuẩn bị cho nhiệm vụ "đo khoảng cách" của mình.

Chi Mai xuất hiện, và ngay lập tức, toàn bộ sảnh tiệc quay lại nhìn. Cô mặc chiếc váy trắng như Bà nội yêu cầu, nhưng đã "cá nhân hóa" nó: Chi Mai đã dùng kem màu thực phẩm (màu hồng dâu và xanh bạc hà) vẽ những họa tiết hình kem và bánh quy lên chân váy. Chiếc váy vẫn đẹp, nhưng rực rỡ và nổi loạn một cách cố ý.

Thiên Ân nhìn thấy cô, ánh mắt anh tối sầm lại. “Cô làm cái quái gì với chiếc váy vậy? Thiếu chuyên nghiệp!”

“Không hề!” Chi Mai tự hào bước đến—và dừng lại cách anh đúng 50cm. “Tôi đang tạo ra một tác phẩm nghệ thuật hiện đại, hoàn toàn phù hợp với chủ đề ‘Cân Bằng Vị Giác’ của triển lãm, CEO. Và quan trọng nhất: Tôi đã tuân thủ Điều 2.”

Cô chìa ra một sợi dây ruy băng màu xanh lam, có đính một chiếc nơ nhỏ. Sợi ruy băng dài đúng 50 centimet. Chi Mai đã khéo léo gắn một đầu ruy băng vào cổ tay áo vest của Thiên Ân bằng một chiếc kẹp vô hình, và đầu kia gắn vào cổ tay cô.

“Đây là ‘Thước Đo Tình Yêu’ của chúng ta,” Chi Mai cười rạng rỡ. “Nó đảm bảo chúng ta sẽ không bao giờ vi phạm hợp đồng, và anh không phải vất vả dùng thước cuộn kim loại. Hoàn toàn logic.”

Thiên Ân há hốc miệng, lần đầu tiên trong đời, anh không thể tìm ra một từ ngữ phản bác. Hành động đó đúng là tuân thủ điều khoản, nhưng lại lố bịch đến mức không thể chịu đựng nổi. Anh cảm thấy như mình đang bị trói vào một món đồ trang trí bánh sinh nhật.

Suốt buổi triển lãm, cặp đôi kỳ lạ này trở thành tâm điểm. Họ đi cạnh nhau, nhưng luôn giữ khoảng cách 50cm nhờ sợi ruy băng xanh.

Khi một phóng viên tiếp cận và hỏi về mối quan hệ của họ, Thiên Ân, gương mặt lạnh như tiền, bắt đầu trả lời bằng những thuật ngữ kinh tế: “Mối quan hệ này là sự hợp tác tối ưu hóa chuỗi cung ứng cảm xúc và sự bùng nổ doanh thu hương vị. Về mặt logic…”

Chi Mai lập tức chen vào, kéo sợi ruy băng khiến Thiên Ân suýt vấp. “Ý anh ấy là, chúng tôi là một cặp đôi cân bằng! Anh ấy là vị cà phê muối đắng cay, còn tôi là lớp kem ngọt ngào, chúng tôi cần giữ khoảng cách để tạo ra sự hòa hợp hoàn hảo!”

Màn kịch vụng về này lại khiến truyền thông tin rằng họ là cặp đôi kỳ quặc nhưng đáng yêu. Nhiệm vụ hoàn thành—trong một thảm họa logic.

Tối hôm đó, tại phòng thí nghiệm phát triển sản phẩm chung (một căn bếp trung lập thuê ngoài).

Thiên Ân và Chi Mai ngồi đối diện nhau, không có ruy băng, nhưng vẫn giữ khoảng cách. Đây là buổi họp chính thức đầu tiên cho sản phẩm cốt lõi: Cà Phê Muối và Bánh Mì Ngọt.

“Nguyên tắc,” Thiên Ân bắt đầu, đặt một tách cà phê đen không đường trước mặt cô. “Cà phê phải được làm từ hạt Arabica nguyên chất, rang ở mức độ tối ưu, không chất phụ gia. Bánh Mì Ngọt của cô phải bổ sung được vị đắng này.”

Chi Mai nhấp một ngụm cà phê. Cô nhăn mặt, vị đắng khiến cô muốn nhổ ra. “Đó không phải cà phê, đó là nước đắng! Bánh của tôi không thể bổ sung vị đắng này, nó sẽ bị át hết cả vị! Bánh Mì Ngọt của tôi phải là sự tự do, là sự sáng tạo, là bột mì lên men tự nhiên với một chút dừa hoặc phô mai béo ngậy.”

“Phô mai béo ngậy là thiếu logic. Nó làm tăng chi phí sản xuất và giảm tuổi thọ sản phẩm,” Thiên Ân phản bác.

“Anh chỉ biết đến chi phí! Anh có biết khách hàng cần sự an ủi không? Họ cần một miếng bánh khiến họ quên đi mấy cái báo cáo tài chính khô khan của anh không?”

Trong lúc tranh cãi, Chi Mai vô tình đẩy một chút muối biển tinh khiết, dùng cho món tráng miệng, rơi vào tách cà phê của Thiên Ân.

Anh ngưng lời, nhìn chằm chằm vào tách cà phê. “Muối biển?”

“Ôi, xin lỗi,” Chi Mai bối rối, cố gắng lấy muối ra.

“Dừng lại.” Thiên Ân chậm rãi nâng tách cà phê lên, nhấp một ngụm.

Cặp mắt lạnh lùng của anh bỗng mở to. Vị đắng sâu của cà phê Arabica, vốn đã mạnh mẽ, bỗng được vị mặn tinh tế của muối biển khuếch đại, tạo ra một hương vị mới mẻ, khó tả, vừa mạnh mẽ lại vừa mềm mại.

“Đây…” anh lầm bầm, hoàn toàn mất đi vẻ kiêu căng. “Đây là sự cân bằng. Nó có logic.”

Chi Mai ngạc nhiên nhìn anh. Lần đầu tiên, cô thấy Thiên Ân có một cảm xúc không phải tức giận.

“Vị muối. Nó không làm dịu đi vị đắng, mà khiến vị đắng trở nên thú vị hơn,” Thiên Ân nói, giọng anh trầm xuống, như thể đang nói về một phát hiện khoa học lớn.

Trong khoảnh khắc đó, Chi Mai nhận ra: Thiên Ân không phải không có cảm xúc, anh chỉ là cần một nguyên tắc để biện minh cho cảm xúc đó. Và Muối, chính là logic kết nối vị đắng của anh và sự ngọt ngào của cô.

Chi Mai mỉm cười. Cô đưa cho anh một miếng bánh mì ngọt đang thử nghiệm, nhân dừa. “Vậy, CEO logic. Hãy thử sự ‘hỗn loạn ngọt ngào’ này xem có logic để đi cùng với vị muối của anh không.”

Thiên Ân cẩn thận nếm thử. Cuộc chiến hương vị, cuối cùng cũng đã tìm thấy một điểm chung. Hợp đồng hẹn hò giả có thể là thảm họa, nhưng dự án kinh doanh lại vừa chớm nở.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×