cà phê muối và bánh mì ngọt

Chương 4: Thử Thách 50cm Trong Bếp Và Sự Xuất Hiện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự phát hiện về “Cà Phê Muối” đã tạo ra một làn sóng phấn khích nhỏ trong phòng thí nghiệm. Nhưng sự phấn khích đó chỉ kéo dài cho đến khi Bà Nguyệt và Bà Cố Liên gửi lịch trình hợp tác mới cho Thiên Ân và Chi Mai.

“Thưa CEO, đây là ‘Lịch Trình Đẩy Nhanh Sự Hợp Tác Gắn Bó’,” Trợ lý Lương thông báo, giọng nói gần như tuyệt vọng. “Trong tuần này, các Bà yêu cầu hai bên phải cùng nhau tham gia ba buổi làm việc chuyên sâu tại bếp thử nghiệm mới. Mục đích: Phát triển công thức Bánh Mì Ngọt Phô Mai Muối.”

Thiên Ân gõ ngón tay xuống bàn làm việc, mặt không biểu cảm. “Bếp thử nghiệm mới? Nó ở đâu?”

“Họ đã thuê một căn hộ áp mái nhỏ, ấm cúng và… tối giản ở khu phố cũ, được trang bị đầy đủ dụng cụ. Bà nói: ‘Sự gần gũi tạo ra sự sáng tạo.’”

Thiên Ân cảm thấy rùng mình. “Gần gũi là phi logic. Đặc biệt khi tôi phải làm việc với một người có xu hướng làm bẩn mọi thứ trong phạm vi hai mét.”

Anh lập tức gọi điện cho Chi Mai. Cô bắt máy ngay, giọng đầy hăng hái.

“Này, CEO nguyên tắc. Nghe nói về căn bếp gần gũi rồi chứ? Tôi đã chuẩn bị tinh thần để chống lại sự u ám của anh rồi đấy. Sáng mai, 9 giờ. Không trễ.”

Thiên Ân nhíu mày. “Cô An Chi Mai. Tôi cần nhắc nhở cô về Điều 2 của Hợp đồng. Bếp thử nghiệm đó có diện tích nhỏ. Tôi sẽ mang theo máy đo laser để đảm bảo quy tắc 50 centimet được tuân thủ tuyệt đối.”

“Tuyệt vời,” Chi Mai cười khẩy. “Và tôi sẽ mang theo những vật dụng màu mè nhất để làm tổn thương thị giác logic của anh. Hẹn gặp anh trong cái hộp diêm 50cm của chúng ta.”

Bếp thử nghiệm ở căn hộ áp mái đúng là nhỏ, nhưng không hề tối giản. Chi Mai đã đến trước, và mang theo mọi thứ sặc sỡ mà cô có: một chiếc máy nướng bánh màu xanh ngọc, một chiếc tạp dề hoa văn cầu vồng, và một cái tô trộn màu hồng neon. Căn bếp, vốn được thiết kế tông trắng xám, giờ đây như một vụ nổ sắc màu.

Thiên Ân bước vào. Anh đứng cứng đờ giữa căn phòng. Áo sơ mi trắng, quần âu đen, đối lập hoàn toàn với sự hỗn loạn đáng yêu của Chi Mai.

“Cô có thể giải thích về cái tô màu hồng chóe kia không?” anh hỏi, giọng đầy mệt mỏi.

“Nó tạo cảm hứng sáng tạo,” Chi Mai đáp, vừa đeo găng tay cao su màu vàng chanh vừa chỉ vào máy đo laser mà Thiên Ân đã đặt lên bàn. “Bây giờ, CEO. Nhiệm vụ của chúng ta là làm bánh. Bếp này có một khu vực làm việc rất hẹp. Làm thế nào để duy trì 50cm khi chúng ta phải cùng nhau nhào bột và cân nguyên liệu?”

Thiên Ân nghiêm túc suy nghĩ. “Chúng ta phải phân chia nhiệm vụ theo luồng công việc tuyến tính. Tôi sẽ cân nguyên liệu chính xác, cô sẽ thực hiện việc trộn và nhào. Cô sẽ đứng ở đây [Anh chỉ vào một góc bếp], và tôi đứng ở đây [Anh chỉ vào góc đối diện]. Chúng ta sẽ sử dụng một chiếc kẹp dài để chuyển tô trộn qua lại, nhằm đảm bảo khoảng cách an toàn.”

Chi Mai cười phá lên. “Kẹp dài? Anh nghĩ chúng ta đang xử lý vật liệu phóng xạ à? Anh đúng là quá đáng sợ!”

Tuy nhiên, họ bắt đầu làm việc. Thiên Ân, với sự chính xác của một nhà khoa học, cân từng gram bột, đường, và muối. Chi Mai thì dùng sự linh hoạt và cảm xúc để trộn. Khi Chi Mai cần một chút bột men, Thiên Ân phải dùng chiếc kẹp dài để đưa gói men qua.

Trong lúc Thiên Ân đang cúi xuống kiểm tra nhiệt độ lò nướng, Chi Mai vô tình quay người quá nhanh, chiếc tạp dề cầu vồng của cô quệt vào tay anh.

Khoảng cách bị phá vỡ! Họ chỉ còn cách nhau khoảng 10cm.

Thiên Ân lập tức đứng thẳng dậy, mặt căng thẳng. “Vi phạm! Cô đã vi phạm Điều 2.”

Chi Mai lùi lại ngay lập tức, đỏ mặt. “Tôi xin lỗi! Tôi quên mất anh là… một khu vực cấm.”

Thiên Ân nhìn cô. Gương mặt cô lấm lem một chút bột, tóc mai rớt xuống, khiến cô trông vừa bối rối vừa đáng yêu. Lần đầu tiên, anh cảm thấy một chút bối rối thực sự, không phải vì vi phạm quy tắc, mà vì sự gần gũi bất ngờ.

“Lần này tôi bỏ qua,” anh lẩm bẩm, quay mặt đi. “Nhưng cô cần tập trung hơn. Sự thiếu tập trung gây ra lỗi lầm.”

Giữa buổi làm việc, cửa bếp mở ra. Một người phụ nữ bước vào. Cô ta cao, xinh đẹp, mặc một chiếc váy công sở cắt may hoàn hảo, và toát ra vẻ tự tin lạnh lùng không kém gì Thiên Ân.

Đây là Lâm Kha, Giám đốc Marketing của một chuỗi khách sạn đối thủ, và là bạn cũ của Thiên Ân từ thời đại học—người đã luôn thầm ngưỡng mộ anh.

“Thiên Ân, anh đang làm gì ở một nơi như thế này?” Lâm Kha hỏi, giọng điệu đầy vẻ sở hữu. Cô ta lướt mắt khinh miệt qua căn bếp đầy màu sắc và rồi dừng lại ở Chi Mai.

“Chúng tôi đang thực hiện dự án hợp tác,” Thiên Ân đáp một cách chuyên nghiệp. “Lâm Kha, đây là An Chi Mai, đối tác kinh doanh của tôi. Chi Mai, đây là Lâm Kha.”

Lâm Kha cố tình phớt lờ bàn tay dính bột của Chi Mai và chuyển sự chú ý hoàn toàn sang Thiên Ân. “Em nghe nói về chuyện anh và cô ấy ‘hẹn hò’ trên truyền thông, nhưng Thiên Ân, đây là trò đùa gì vậy? Anh hợp tác với một người chỉ biết đến kem và màu mè? Anh không biết cô ta nổi tiếng là người thiếu chuyên nghiệp và luôn làm việc theo cảm hứng sao?”

Chi Mai cảm thấy máu dồn lên não. Cô ghét bị đánh giá, đặc biệt là bởi một phiên bản nữ của Thiên Ân.

“Xin lỗi, cô Lâm Kha,” Chi Mai ngắt lời một cách ngọt ngào nhưng đầy gai góc. “Tôi làm việc bằng cảm hứng, nhưng cảm hứng của tôi mang lại lợi nhuận cao hơn mức logic khô khan. Hơn nữa, chúng tôi đang ở đây vì công việc, và sự can thiệp của cô là thiếu tôn trọng đối với quy trình của The Meridian và Bánh Ngọt Bất Kể.”

Lâm Kha cười khẩy. “Thật thú vị. Thiên Ân, anh nên biết rằng dự án của anh với Meridian cần sự tinh tế, không phải sự hỗn loạn màu sắc này. Em có thể giúp anh xây dựng lại chiến lược thương hiệu.” Cô ta tiến lại gần Thiên Ân, cố ý đứng gần hơn 50cm, như muốn khẳng định vị thế.

Chi Mai thấy rõ sự khó chịu của Thiên Ân trước sự vi phạm khoảng cách này. Cô quyết định sử dụng Hợp đồng để bảo vệ lãnh thổ (và đối tác giả) của mình.

Chi Mai bước nhanh đến, không phải để đẩy Lâm Kha ra, mà để kéo Thiên Ân lại. Vì không muốn chạm vào anh, cô nắm lấy cổ áo vest của Thiên Ân (vốn đã bị bẩn một chút bởi bột mì) và kéo anh lùi về phía mình.

“Chúng tôi đang rất bận, cô Lâm Kha,” Chi Mai nói, hai người họ đứng sát nhau, gần đến mức vi phạm nghiêm trọng Điều 2, nhưng lại tạo ra một hình ảnh thân mật đầy kịch tính.

Thiên Ân nhìn xuống Chi Mai, anh ngửi thấy mùi vani và bơ thoang thoảng từ tóc cô. Khoảng cách gần khiến tim anh đập nhanh một cách phi logic. Nhưng anh hiểu ý Chi Mai.

“Đúng vậy, Lâm Kha,” Thiên Ân nói, giọng anh trầm hơn. Anh đặt tay lên vai Chi Mai một cách giả tạo, nhưng đầy sức thuyết phục. “An Chi Mai là đối tác kinh doanh và… cảm xúc của tôi. Chúng tôi đã đạt được sự cân bằng rất logic trong sự hỗn loạn này. Vui lòng tôn trọng không gian làm việc của chúng tôi.”

Lâm Kha sững sờ trước hành động thân mật công khai (dù là giả) của Thiên Ân. Cô ta nhìn thấy ánh mắt cương quyết của Chi Mai và nhận ra rằng cô gái này, dù sặc sỡ, không phải là đối thủ dễ bị bắt nạt.

Sau khi Lâm Kha rời đi trong sự bực tức, Chi Mai buông cổ áo Thiên Ân ra.

“Anh có biết là chúng ta đã vi phạm nghiêm trọng Điều 2 không?” Thiên Ân thì thầm, chỉnh lại cổ áo. Gương mặt anh đã hơi hồng.

Chi Mai nhún vai, nhếch mép. “Có chứ. Nhưng tôi đã cứu anh khỏi một người phụ nữ còn thiếu logic hơn cả tôi. Coi như tôi đã bù trừ bằng việc bảo vệ hình ảnh công ty anh. Mà này, CEO. Anh có vẻ không khó chịu lắm khi đứng gần tôi đấy.”

Thiên Ân ho khan. “Đó là hành động cần thiết theo tình huống. Hoàn toàn vì mục đích công việc. Bây giờ, chúng ta phải làm lại mẻ bột này. Sự gián đoạn của cô ta đã làm hỏng tính logic của quy trình.”

Cả hai quay lại với công việc. Nhưng sự thật là, sau nụ hôn hụt (giả vờ) trước mặt Lâm Kha, quy tắc 50cm của họ đã lung lay một cách nguy hiểm.

Và Thiên Ân, lần đầu tiên, không thể tìm ra lý do logic nào để giải thích cho sự tăng tốc của nhịp tim mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×