Sau sự cố "hôn hụt" trước mặt Lâm Kha, không khí giữa Thiên Ân và Chi Mai trở nên căng thẳng một cách kỳ lạ. Dù đã trở lại với quy tắc 50 centimet, nhưng giờ đây, khoảng cách đó dường như chứa đựng một lực hút và lực đẩy phức tạp hơn.
Thiên Ân, người luôn tự hào về khả năng kiểm soát cảm xúc, nhận thấy mình liên tục bị phân tâm. Anh đã tăng gấp đôi thời gian xem xét báo cáo tài chính, nhưng mỗi lần nhìn vào con số 50cm trong Hợp đồng, anh lại nhớ đến mùi vani và bơ của Chi Mai. Anh quyết định phải giải quyết vấn đề này bằng logic.
“Trợ lý Lương,” anh gọi. “Hãy tăng cường các hoạt động kinh doanh công khai đòi hỏi sự tập trung tuyệt đối. Việc đó sẽ giúp đối tác của tôi, cô Chi Mai, giảm bớt sự hỗn loạn cảm xúc, và giúp tôi khôi phục sự tập trung.”
Trợ lý Lương, với gương mặt thâm quầng vì phải điều chỉnh lịch trình cho một mối quan hệ giả, thông báo: “Lịch trình tiếp theo, theo yêu cầu của các Bà, là cuộc thi ‘Cặp Đôi Vàng’ tại Hội Chợ Ẩm Thực Mùa Xuân. Họ phải cùng nhau tham gia thử thách trang trí bánh ngọt.”
Thiên Ân cau mày. “Trang trí? Đó là lãnh thổ của sự hỗn loạn.”
Chi Mai thì lại vô cùng hào hứng với cuộc thi này. Cô đã mang đến một hộp lớn đầy màu sắc: cốm bảy màu lấp lánh, sô cô la trắng tạo hình ngộ nghĩnh, và hàng tá màu kem trang trí rực rỡ.
Khi Thiên Ân đến, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh navy đơn giản—sự lựa chọn tối ưu hóa màu sắc cho môi trường công cộng—và mang theo một chiếc hộp đựng dụng cụ cá nhân.
“Cô mang cả vũ trụ màu sắc đến đây à?” Thiên Ân hỏi, chỉ vào đống cốm lấp lánh của cô.
“Đúng vậy,” Chi Mai tự tin nói. “Nó gọi là sự phong phú. Còn anh, anh mang gì thế?”
Thiên Ân mở hộp dụng cụ của mình. Bên trong là một chiếc compa nhỏ, một thước đo góc, một bút chì kỹ thuật, và một chiếc dao phết kem được lau chùi bóng loáng.
“Tôi mang theo logic,” anh đáp. “Để đảm bảo thiết kế trang trí có tính đối xứng, tỉ lệ vàng, và cân bằng hình học. Tôi sẽ phác thảo bản vẽ chi tiết trước.”
Chi Mai cười lớn. “Anh định dùng thước đo góc để trang trí bánh à? Đây là cuộc thi tình cảm, không phải công trình kiến trúc!”
Cuộc thi bắt đầu. Chủ đề là “Tình yêu cân bằng”. Chiếc bánh được ban tổ chức cung cấp là một hình tròn hoàn hảo, tượng trưng cho sự trọn vẹn.
Thiên Ân nhanh chóng lấy bút chì kỹ thuật ra, chia chiếc bánh thành các góc 30 độ, cẩn thận phác thảo một mẫu trang trí dựa trên các đường thẳng và hình học rõ ràng.
“Cô có thể phụ trách lấp đầy màu sắc vào các vùng được chỉ định,” anh hướng dẫn, giọng điệu như đang điều hành một cuộc họp cổ đông. “Sử dụng màu kem trắng cho các vùng 1, 3, 5, và màu xanh nhạt cho các vùng 2, 4, 6. Tuyệt đối không được để các màu tràn ra ngoài đường biên.”
Chi Mai cảm thấy bị xúc phạm bởi sự kiểm soát này. “Anh đang biến tôi thành một máy in màu à? Tôi là một nghệ nhân bánh ngọt, không phải máy photocopy!”
Cô phớt lờ bản vẽ của anh. Khi Thiên Ân vừa quay lưng lấy kem màu, Chi Mai lấy chiếc dao phết kem, không vẽ đường thẳng, mà phết một đường kem màu hồng dâu lớn, uốn lượn như một con rắn. Sau đó, cô rắc cốm lấp lánh lên khắp chiếc bánh, tạo ra một sự hỗn loạn rực rỡ và hoàn toàn ngẫu hứng.
Thiên Ân quay lại và nhìn thấy chiếc bánh của mình. Anh gần như hét lên. “Cô làm cái gì vậy! Toàn bộ tính đối xứng đã bị phá hủy! Cô đã vi phạm mọi nguyên tắc thị giác!”
Chi Mai nhếch mép. “Đúng rồi. Tôi đang chứng minh: Tình yêu không đối xứng, nó là sự bất ngờ!”
Trong lúc cãi nhau, một phóng viên cố gắng chen vào để chụp ảnh cận cảnh. Để tránh bị lộ tẩy, Thiên Ân và Chi Mai phải diễn vai tình tứ.
“Anh yêu à,” Chi Mai nói thật to, nở một nụ cười giả tạo, sau đó thì thầm vào tai anh. “Diễn đi, hoặc chúng ta bị phạt 20 triệu!”
Thiên Ân, mặt đỏ bừng vì bị gọi là “Anh yêu,” cố gắng mỉm cười một cách gượng gạo. Anh nhấc tay lên, giả vờ định lau vết kem dính trên khóe miệng Chi Mai.
Nhưng đó không phải là vết kem giả vờ. Chi Mai đã thực sự bị dính một chút kem màu tím lên môi.
Khoảnh khắc đó, Thiên Ân quên bẵng máy đo laser, quên cả Điều 2. Tay anh run run đưa lên, ngón cái chạm vào môi cô, cẩn thận lau đi vệt kem tím đó. Khoảng cách giữa họ đã về 0 centimet.
Cảm giác mềm mại, ngọt ngào và ấm áp của Chi Mai đã truyền sang đầu ngón tay anh. Trong đầu Thiên Ân, tất cả các con số, biểu đồ, và phương trình logic đều biến mất.
Chi Mai cũng sững sờ. Ánh mắt Thiên Ân, thường ngày lạnh lùng như băng, lúc này lại có một tia ấm áp, chân thành—một sự quan tâm không thể là giả tạo.
Ngay sau khoảnh khắc đó, Chi Mai giật mình lùi lại 50cm. “Vi phạm! Vi phạm nghiêm trọng Điều 2!”
Thiên Ân cũng hoàn hồn, giọng anh hơi khàn. “Tôi… tôi hành động theo bản năng để chỉnh sửa lỗi thị giác trên gương mặt cô.” Anh viện cớ logic duy nhất có thể nghĩ ra.
Ban giám khảo công bố kết quả. Mặc dù chiếc bánh của họ là sự kết hợp kỳ lạ giữa các hình học chính xác của Thiên Ân và sự hỗn loạn sắc màu của Chi Mai, nhưng nó lại nhận được giải thưởng “Sự Đối Lập Hài Hòa Nhất”.
Ban giám khảo nhận xét: “Chiếc bánh này cho thấy tình yêu không cần phải hoàn hảo hoặc đối xứng, mà là sự chấp nhận những khác biệt của nhau để tạo ra một tổng thể độc đáo.”
Chi Mai vui mừng ôm lấy Thiên Ân—nhưng lập tức nhớ ra. Cô dừng lại ở 50cm, chỉ đập nhẹ tay vào không khí gần vai anh.
“Chúng ta thắng rồi, CEO logic!” cô nói, giọng đầy kiêu hãnh.
Thiên Ân cũng cảm thấy một niềm vui không thể giải thích. Anh nhìn chiếc bánh “hỗn loạn đối xứng” đó, và lần đầu tiên, anh nhận ra rằng sự hỗn loạn của Chi Mai lại có thể bổ sung cho sự nghiêm túc của mình.
Trong khi họ đang ăn mừng một cách vụng về, Chi Mai nhận được một cuộc điện thoại. Đó là một đối tác tiềm năng từ Singapore, muốn mua toàn bộ công thức bánh Cà Phê Muối và Bánh Mì Ngọt Phô Mai Muối, và sẵn sàng trả một con số khổng lồ.
“Chúng ta đã thành công! Ngay cả trước khi ra mắt chính thức!” Chi Mai reo lên.
Tuy nhiên, niềm vui nhanh chóng vụt tắt. Ngay sau đó, Thiên Ân nhận được một tin nhắn nặc danh: “Chúc mừng vì dự án thành công. Nhưng đừng nghĩ rằng hợp đồng tình yêu giả của hai người sẽ kéo dài. Sự thật sẽ sớm được phơi bày.”
Thiên Ân nhìn Chi Mai, rồi nhìn chiếc điện thoại. Anh biết, Lâm Kha, hoặc một đối thủ khác, đang theo dõi họ rất sát. Mối quan hệ giả mạo này của họ không chỉ bị đe dọa bởi tình cảm thật, mà còn bởi nguy cơ phá hoại từ bên ngoài.
Anh siết chặt điện thoại, thề rằng sẽ bảo vệ Chi Mai và dự án này, bất kể nó có logic hay không.