cà phê muối và bánh mì ngọt

Chương 6: Cuộc Điều Tra Bán Chính Thức và Thử Nghiệm Sống Chung


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tin nhắn nặc danh đe dọa đã đặt mối quan hệ giả mạo của Thiên Ân và Chi Mai vào một trạng thái căng thẳng mới. Sáng hôm sau, phòng thí nghiệm của họ không còn là nơi trộn bột và cà phê nữa, mà biến thành một trung tâm tình báo thu nhỏ.

Thiên Ân đặt chiếc điện thoại có tin nhắn nặc danh lên bàn làm việc. “Tôi đã nhờ bộ phận IT truy vết IP, nhưng nó được gửi qua một dịch vụ ẩn danh sử dụng proxy. Chi tiết kỹ thuật: không khả thi.”

Chi Mai cuộn tròn trên ghế, nhấp một ngụm trà đào. “Rõ ràng là Lâm Kha rồi, anh còn phân tích làm gì. Cô ta là phiên bản nữ của anh, chỉ thiếu mỗi cái máy đo laser thôi. Trực giác mách bảo tôi như vậy.”

“Trực giác là phi logic,” Thiên Ân phản bác ngay lập tức. “Tuy nhiên, tôi đã tăng cường mã hóa cho toàn bộ hồ sơ dự án. Kể từ hôm nay, chúng ta phải tuân thủ Điều Khoản Bổ Sung 4: Duy trì Tình Yêu Giả Mạo Ngay Cả Khi Không Có Người Quan Sát.”

Chi Mai bật cười. “Anh đang biến bản hợp đồng thành một cuốn sách giáo khoa an ninh mạng à? Tôi vẫn giữ quan điểm: Chúng ta phải đối phó bằng sự tự tin. Diễn xuất phải chân thật đến mức đối thủ không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.”

“Sự tự tin của cô thường dẫn đến sự hỗn loạn,” Thiên Ân lạnh lùng nhận xét. “Tôi đề nghị chúng ta tập trung vào lịch trình tiếp theo: kiểm tra biệt thự.”

Lịch trình của các Bà là một "Buổi Kiểm Tra Sự Gắn Bó Tiềm Năng" tại biệt thự mới mà hai Bà đã chuẩn bị sẵn cho họ sau đám cưới giả (theo kế hoạch). Căn biệt thự nằm trong một khu dân cư yên tĩnh, kiến trúc tổng thể là sự kết hợp giữa phong cách hiện đại tối giản mà Thiên Ân yêu thích, và khu vườn hoa đầy màu sắc mà Chi Mai chắc chắn sẽ làm bùng nổ.

Khi bước vào phòng khách, xung đột về phong cách trang trí đã nổ ra.

“Phòng khách phải lấy tông trắng, xám, và gỗ óc chó tự nhiên,” Thiên Ân nói, giơ lên bản vẽ chi tiết của mình. “Mọi thứ phải được đặt ở vị trí tối ưu hóa ánh sáng và luồng di chuyển. Không một vật dụng màu mè nào được phép phá vỡ sự cân bằng này.”

Chi Mai giật lấy bản vẽ của anh. “Không, phòng khách phải là trung tâm của sự ấm cúng! Tôi sẽ dùng ghế sofa màu vàng chanh, gối ôm hình kem dâu tây, và treo một chiếc đèn chùm hình bánh cupcake. Mọi thứ phải tạo ra sự an ủi và ngọt ngào!”

Thiên Ân nhìn cô như thể cô vừa đề xuất in tiền giả. “Gối ôm hình kem dâu tây? Chi Mai, cô có đang xem xét tính logic của không gian sống không? Đó là một sự thiếu tôn trọng đối với phong cách kiến trúc.”

“Và sự tối giản của anh là sự thiếu tôn trọng đối với cảm xúc con người! Sống trong căn nhà đó chẳng khác nào sống trong một bản báo cáo tài chính!” Chi Mai phản pháo.

Trong lúc cãi nhau, Thiên Ân vô tình bước vào góc khuất sau kệ sách. Anh dừng lại, và bằng con mắt sắc bén của một CEO, anh nhận ra một chi tiết phi logic: một sợi dây cáp nhỏ lấp ló sau chậu cây.

Anh tiến lại gần, dùng chiếc khăn tay che camera của mình để tránh bị ghi hình, và kéo sợi cáp ra. Đó là một chiếc camera giám sát nhỏ, được ngụy trang khéo léo.

“Đừng nói nữa,” Thiên Ân thì thầm, giọng anh trở nên nghiêm trọng. “Chúng ta đang bị theo dõi.”

Chi Mai tái mặt. “Lâm Kha thật sao?”

“Có thể. Hoặc một đối thủ muốn nắm được bằng chứng về Hợp đồng giả của chúng ta. Từ bây giờ, mọi hành động, mọi lời nói đều phải tuân theo kịch bản tình yêu say đắm.”

Cả hai quay lại phòng khách, ngay lập tức bật chế độ "Cặp Đôi Quyền Lực Đáng Yêu".

“Anh yêu à,” Chi Mai nói thật to, giọng đầy nũng nịu. “Anh nói xem, mình nên đặt cái gối hình kem dâu ở đâu thì hợp với cái ghế gỗ óc chó chắc chắn của anh nhỉ?”

Thiên Ân tiến lại gần cô, chủ động rút ngắn khoảng cách xuống 10cm—một sự vi phạm táo bạo và có tính toán. Anh đặt tay lên lưng ghế sofa, vây Chi Mai vào giữa anh và chiếc ghế.

“Bảo bối của anh,” anh đáp lại, giọng trầm và ấm hơn bình thường, như thể đang diễn một vai kịch tính nhất trong đời. “Chiếc gối đó quá ngọt ngào và hỗn loạn. Anh sẽ đặt nó ngay đây, để nó cân bằng lại sự nguyên tắc của anh. Nhưng em phải hứa, em sẽ không bao giờ rời xa anh, vì nếu không có em, mọi thứ đều thiếu đi sự cân bằng cảm xúc.”

Anh cúi đầu xuống, ánh mắt khóa chặt lấy Chi Mai. Khoảnh khắc này không chỉ là diễn kịch. Sự lo lắng về kẻ theo dõi, cùng với hành động thân mật chủ động của Thiên Ân, đã tạo ra một luồng điện giữa họ.

Chi Mai cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh và mùi cà phê rang nhẹ nhàng. Cô ngước nhìn anh, hoàn toàn quên mất kịch bản. Cô nhận ra rằng, dù anh luôn nói về logic, nhưng hành động này, hành động bảo vệ cô trước sự theo dõi, là hoàn toàn bản năng và chân thật.

“Tất nhiên rồi, Thiên Ân,” cô đáp lại, không phải bằng giọng nũng nịu giả tạo nữa, mà bằng một lời hứa thì thầm. “Em sẽ luôn ở đây để làm ngọt anh. Nhưng anh phải hứa, anh sẽ không bao giờ để bất cứ ai làm tổn thương vị ngọt của em.”

Cả hai cứ thế đứng sát nhau, gần đến mức vi phạm nghiêm trọng Điều 2, nhưng đó là sự vi phạm cần thiết và có tính chiến lược nhất từ trước đến nay.

Sau khi hoàn thành màn trình diễn, Thiên Ân dùng một thiết bị điện tử nhỏ gọn để vô hiệu hóa camera mà anh đã phát hiện.

“Xong,” anh nói, trở lại với khoảng cách 50cm an toàn. “Chúng ta đã vượt qua vòng kiểm tra này. Nhưng cô cần luyện tập khả năng diễn xuất của mình. Cô quá hỗn loạn trong lời thoại.”

Chi Mai chống nạnh. “Ít ra tôi còn biết dùng từ ngữ tình cảm. Còn anh? Toàn bộ lời thoại đều là thuật ngữ kinh doanh. ‘Cân bằng cảm xúc’ nghe như một báo cáo quý vậy.”

“Nó có logic và chuyên nghiệp,” Thiên Ân biện hộ.

Tuy nhiên, trong lòng Thiên Ân, anh biết rõ. Khoảnh khắc ôm sát Chi Mai, anh không hề nghĩ đến báo cáo tài chính. Anh chỉ nghĩ đến việc phải bảo vệ cô, và làm sao để mùi bơ, vani đó đừng làm anh mất tập trung quá lâu.

Tối hôm đó, Thiên Ân ngồi trong văn phòng, kiểm tra lại bản hợp đồng. Anh thêm một điều khoản mới, không thông báo cho Chi Mai:

“Điều Khoản Bổ Sung 5: Trong trường hợp có mối đe dọa từ bên thứ ba nhằm phá hủy Hợp đồng, bên A (Thiên Ân) có quyền hành động phi logic, bao gồm việc chủ động phá vỡ khoảng cách 50cm, nhằm bảo vệ tính toàn vẹn của Hợp đồng và sự an toàn của bên B (Chi Mai). Mọi chi phí phạt liên quan sẽ được bên A tự chi trả.”

Thiên Ân gật đầu. Điều khoản này hoàn toàn logic. Nó cho phép anh hành động theo bản năng mà không cần phải biện minh cho cảm xúc. Anh mỉm cười một cách hiếm hoi. Dù không thừa nhận, anh đã sẵn sàng dùng tiền phạt để mua những khoảnh khắc gần gũi với Chi Mai. Mối đe dọa đã buộc họ phải xích lại gần nhau, và đây là một diễn biến mà cả hai Bà nội cũng không ngờ tới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×